Người Đọc Sách Đại Ngụy ( Dịch Full )

Chương 1479 - Chương 1479: Phiên Ngoại: Thành Thánh (2)

Chương 1479: Phiên Ngoại: Thành Thánh (2)

Nhóm người đọc sách cũng cùng nhau xuất hiện.

Bọn họ cũng không phải là môn sinh của học đường Thủ Nhân, nhưng họ vẫn luôn kính nể Hứa Thanh Tiêu.

Ngày hôm nay.

Kinh đô lại một lần nữa sôi trào vì Hứa Thanh Tiêu.

Chỉ có điều lần này lại cực kỳ bi thương.

Đến cuối cùng.

Ngô Minh đi đến trước mặt nữ đế.

Ông hơi nghiêng đầu, chậm rãi mở miệng.

"Thủ Nhân, về đến nhà rồi."

Giọng nói vang lên.

Không phải quá lớn.

Nhưng lại làm cho rất nhiều người rơi lệ.

"Bệ hạ."

"Thủ Nhân hy vọng ngài đừng trách tội hắn."

"Rất nhiều chuyện, đã không phải là thứ mà hắn có thể lựa chọn."

"Hắn mệt rồi, chỉ muốn nghỉ ngơi thật tốt thôi."

Ngô Minh lên tiếng, ông không biết dùng lời lẽ gì để an ủi nữ đế, chỉ có thể thông qua cách thức thế này để phân ưu cùng nữ đế.

Nhưng câu nói đó lại khiến Quý Linh càng thêm đau đớn bội phần.

Nàng đã khóc không thành tiếng.

Nước mắt nàng đã cạn khô.

Trong những ngày này, cả ngày lẫn đêm, không có ngày nào mà nàng không rơi lệ.

Đến lúc này.

Trái tim nàng đã hoàn toàn tan vỡ.

"Trẫm là nữ đế Đại Ngụy, ngày hôm nay truy phong cho Hứa Thủ Nhân là đệ nhất trung liệt Đại Ngụy, cho nặn ba ngàn tượng dựng tại các huyện trên Đại Ngụy. Trẫm lệnh, phàm là con dân của Đại Ngụy ta, vào lễ đội mũ phải ba dập chín vái, là người đọc sách của Đại Ngụy ta khi thấy tượng Thủ Nhân phải hành lễ của thánh nhân."

"Điều pháp này, thêm vào tổ chế."

Vào lúc này.

Giọng nói của Quý Linh vang lên.

Nàng phong danh hiệu cho Hứa Thanh Tiêu.

Thậm chí liệt điều pháp này vào tổ chế.

Có nghĩa là hoàng đế đời sau cũng không thể sửa đổi.

Đây là niềm vinh quang chí cao vô thượng.

Nhưng.

Hết thảy đều là hư vô.

Rất nhanh.

Có người đưa long liễn tới, Ngô Minh chậm rãi đặt Hứa Thanh Tiêu vào bên trong long liễn.

Đúng lúc này, giọng của Vương Tân Chí vang lên.

"Bệ hạ."

"Vương gia hi sinh vì nước, chính là trung liệt đệ nhất thiên cổ, lại còn là á thánh. Thần cho rằng, nên đưa di thể vương gia vào trong Thông U Cung, để bách tính thiên hạ và thiên hạ người đọc sách đến đây tế bái."

Vương Tân Chí quỳ trước mặt Quý Linh, gã rơi nước mắt, trong lòng cho dù khó chịu bội phận cũng phải nói ra lời này.

Hứa Thanh Tiêu đã chết.

Cần phải lo liệu hậu sự, thứ nhất là để cho Hứa Thanh Tiêu ra đi thật long trọng vinh quang, thứ hai cũng là để người trong thiên hạ nhìn thấy.

Quốc gia lớn, không thể thất lễ.

"Chuẩn."

Quý Linh lên tiếng phê chuẩn, nhưng vừa dứt lời, nàng có hơi lảo đảo, quá mức suy yếu, thị nữ hai bên lập tức dìu lấy nàng.

Trên Long liễn.

Mọi người khiêng quan tài cho Hứa Thanh Tiêu, Lục bộ thượng thư, thậm chí là mấy vị quốc công đã cao tuổi cũng qua đó.

Bọn họ nâng di thể của Hứa Thanh Tiêu vào trong Thông U.

Sau đó Lễ bộ viết chỉ, do Trần Chính Nho của Lại bộ phê chữ.

Kế đó công bố cho người trong thiên hạ về sự tình của Hứa Thanh Tiêu.

Hứa Thanh Tiêu quên mình vì nước, để phòng ngừa tai hoạ đổ bộ càng nhiều, hắn đã phân tán tài khí của mình giữa thiên địa, chỉ cầu năm trăm năm sau thế giới sẽ sinh ra hai vị thánh nhân.

Hành động vĩ đại như thế, thật sự đã khiến thế nhân chấn động.

Một ngày này.

Người dân Đại Ngụy khóc không thở nổi, người người nhà nhà đều đặt lư hương để tế bái Hứa Thanh Tiêu.

Đặc biệt là phủ Nam Dự, toàn phủ trên dưới thì tự động quyên tiền, để mọi người tụ về kinh đô Đại Ngụy tế bái.

Trời hẵng còn khuya.

Bên trong Thông U điện.

Di thể Hứa Thanh Tiêu được đặt trên long liễn.

Trong đại điện, chỉ có bóng dáng cô độc của nữ đế.

Nàng đang nhìn Hứa Thanh Tiêu.

Trong ánh mắt toàn là hồi ức, cũng có hối tiếc.

Nàng và Hứa Thanh Tiêu quen biết nhau cũng chỉ mới hai ba năm, nhưng đối với nàng mà nói, Hứa Thanh Tiêu không giống những người khác.

Cả triều văn võ, bọn họ là vì thiên hạ xã tắc.

Hứa Thanh Tiêu là thần tử của mình, nhưng nhiều hơn cả là bằng hữu.

Là bằng hữu duy nhất của nàng.

Cũng chính bởi vậy, nàng đã nảy sinh một loại tình cảm với Hứa Thanh Tiêu, nhưng loại tình cảm này bị hoàng quyền ngăn cản.

Nàng là nữ đế, hoàng đế của Đại Ngụy.

Cho dù là nảy sinh hảo cảm với ai cũng không thể nói ra.

Cũng chính bởi vì lý do đó mà từ đầu đến cuối nàng đã chẳng hề nói ra tiếng lòng của mình.

Đến cuối cùng, quốc gia an ổn, nhưng mình lại không kịp thổ lổ tiếng lòng với Hứa Thanh Tiêu.

Trong đại điện.

Quý Linh không khóc nữa.

Nàng chỉ lẳng lặng ngắm nhìn.

Cứ như thế, đảo mắt đã qua ba ngày.

Toàn bộ kinh đô Đại Ngụy không biết đã có bao nhiêu người đến, bách tính tới từ năm sông bốn biển, thậm chí có cả người dân nước khác qua đây kính viếng Hứa Thanh Tiêu một cái.

Còn có rất đông người đọc sách bởi vì kinh đô thực sự đã chật kín người, cho nên họ liền bày biện đồ cúng tế ngay ngoài kinh đô.

Dân ý như biển tràn vào hoàng cung Đại Ngụy mà không nhập vào trong cơ thể Hứa Thanh Tiêu.

Nhưng làm như vậy cũng vô nghĩa.

Hứa Thanh Tiêu đã chết, dù có cho nhiều dân ý đi nữa cũng không có tác dụng gì.

Ba ngày liên tiếp.

Quý Linh đều canh giữ ở bên người Hứa Thanh Tiêu.

Đối với Quý Linh mà nói, nàng cam tâm tình nguyện chờ ở trong này một tháng.

Nhưng dù sao nàng cũng là nữ đế của Đại Ngụy.

Giờ mùi.

Trần Chính Nho đang ở bên ngoài, giọng nói ông ta đượm vẻ bình tĩnh.

"Bệ hạ."

"Người đã ra đi, Đại Ngụy đã mất đi Bình Loạn vương, đây là tổn thất lớn của quốc gia, nhưng Đại Ngụy còn cần ngài bảo vệ."

"Liên tiếp ba ngày, việc triều chính không thể chậm trễ, nếu vương gia còn sống cũng không hi vọng nhìn thấy bệ hạ thương tâm như vậy."

Đây là lời nói mà Trần Chính Nho suy nghĩ cân nhắc đã lâu.

Ông không biết nên nói thế nào, việc nữ đế thương tâm cũng là bình thường.

Như nếu đổi thành bất cứ ai đều có thể ở lại, nhưng duy chỉ một mình Quý Linh là không.

Nàng là nữ đế của Đại Ngụy.

Ngồi lên cái vị trí này, thì nàng phải chịu lấy những đau đớn mà người thường không thể chịu đựng.

Giọng Trần Chính Nho vang lên.

Bên trong đại điện.

Quý Linh trầm mặc.

Nàng muốn phát ra vài câu chất vấn, vừa muốn bộc lộ ra nỗi xót xa trong lòng mình.

Nhưng cuối cùng.

Quý Linh đứng dậy.

Khuôn mặt nàng không chút biểu cảm bước ra khỏi điện.

Toàn thân nàng đắm chìm trong ánh nắng, nhưng lại chẳng hè ôn hòa, ngược lại còn khó chịu không thể giải thích được.

Nàng lặng lẽ.

Nhìn bên ngoài điện.

Chậm rãi hướng đại điện đi đến.

"Bệ hạ, có mấy vị cố nhân của vương gia muốn tới nhìn vương gia một chút."

Trần Chính Nho lên tiếng nói ra sự việc này.

"Chuẩn."

Quý Linh hờ hững trả lời.

Sau đó, liền chậm rãi rời đi.

Đợi sau khi nữ đế đi, Trần Chính Nho thở dài một hơi, ngay sau đó liền đi vào trong Thông U điện. Ông vái lạy Hứa Thanh Tiêu một cái rồi mới rời đi.

Cứ như thế.

Đêm đó.

Một tràng gào khóc vang lên.

Là tiếng khóc của Trần Tinh Hà.

Kể từ khoảnh khắc bước chân vào hoàng cung, Trần Tinh Hà vẫn luôn gào khóc nức nở.

"Sư đệ ơi!"

"Sư huynh chỉ ra ngoài một chuyến thôi, không ngờ lại là âm dương cách biệt."

"Sư đệ ngoan của ta ơi!”

Trần Tinh Hà khóc rất thương tâm, mấy người bạn chí cốt bên cạnh cũng đang rơi lệ, nhưng so với Trần Tinh Hà rõ ràng là đỡ hơn nhiều.

Hắn thật sự rất đau lòng.

Dù sao thì ra cửa một chuyến, sư đệ của mình lại đột nhiên chết đi.

Hắn căn bản không thể nào chấp nhận được.

Bên trong Thông U điện.

Trần Tinh Hà đi đến trước di thể của Hứa Thanh Tiêu, hắn ngồi bệt xuống bên cạnh, khóc đến xé ruột xé gan.

Hiện giờ hắn đã là võ giả nhị phẩm, tiến lên một bước nữa chính là nhất phẩm.

Vốn đang nghĩ khi mình trở thành nhất phẩm thì sẽ trợ giúp cho sư đệ, củng cố triều đình Đại Ngụy, về sau hai người “huynh đệ đồng lòng, vượt mọi vũ bão”.

Nhưng chẳng thể ngờ lại xảy ra sự tình như vậy.

Tiếng khóc của hắn tràn ngập bi thương.

Không ít người cũng theo Trần Tinh Hà đến đây, đều đang khóc thút thít.

Ròng rã hơn một canh giờ.

Trần Tinh Hà khóc đến ngất lịm, quả thực là đau lòng quá đỗi.

Đến cuối cùng đã có người đưa Trần Tinh Hà đi.

Lúc này.

Trời đã vào khuya.

Trên bầu trời không có chút ánh sao.

Bên ngoài Thông U điện, nhóm thái giám thị nữ đang đốt tiền giấy, không dám thất lễ chút nào.

Mà chính vào lúc này.

Có một bóng người cũng chậm rãi xuất hiện oẻ bên trong Thông U điện.

Đó là Chu Lăng.

Ông đang xách một bầu rượu.

Đi vào Thông U điện, vẻ ngoài vô cùng bình tĩnh.

Ông là sư phụ của Hứa Thanh Tiêu.

Nữ đế đã hạ lệnh, hảo hữu của Hứa Thanh Tiêu đều có thể đến Thông U điện tế bái.

Bên trong Thông U điện.

Chu Lăng mang rượu tới.

Ông chậm rãi xuất hiện.

Nhìn di thể Hứa Thanh Tiêu.

Chu Lăng ngồi im ở trước mặt hắn.

Lấy ra hai cái cái ly từ trong ngực, Chu Lăng lập tức rót đầy rượu.

Một ly rưới xuống đất.

Ly còn lại thì tự mình uống.

Cứ như thế, sau khi qua ba lần rượu.

Một bóng người chậm rãi xuất hiện phía sau ông.

Chính là Ngô Minh.

Hai người đều là sư phụ của Hứa Thanh Tiêu, lần này tương ngộ cũng chẳng còn quá nhiệt tình, ngược lại hai bên đều lộ vẻ trầm mặc.

Chỉ là.

Qua một hồi, giọng của Ngô Minh vang lên.

"Trước khi chết Thủ Nhân có mấy điều chưa tỏ."

Ngô Minh lên tiếng.

Chu Lăng không nói gì, chỉ ngồi yên lặng, kiên nhẫn lắng nghe.

Bình Luận (0)
Comment