Người Đọc Sách Đại Ngụy ( Dịch Full )

Chương 1480 - Chương 1480: Phiên Ngoại: Thành Thánh (3)

Chương 1480: Phiên Ngoại: Thành Thánh (3)

Viptruyenfull.com - Truyện Dịch Hay Giá Rẻ

--------------------------

"Văn cung của Vương Triều Dương đến từ đâu?"

"Ba ngàn đại nho đến từ đâu?"

"Một mình Tuân Tử không thể có bản lĩnh lớn như vậy."

"Đằng sau còn đang ẩn giấu một người."

Ngô Minh mở miệng, giọng nói của ông ta rất bình tĩnh.

Ông ta đang thuật lại những vấn đề này.

Phải, đây chính là những nghi hoặc cuối cùng của Hứa Thanh Tiêu.

Mọi biến động đều đã bị chặn đứng, nhưng tất cả những điều này đều tỏ ra quá mức đơn giản, cũng dốc hết tâm sức quá mức .

Có một người.

Đang ẩn ở đằng sau, sắp đặt toàn bộ mọi thứ.

Khi Ngô Minh vừa dứt lời.

Chu Lăng liền lên tiếng.

"Người này là ai?"

Ông hỏi.

"Không biết."

"Có điều Thủ Nhân từng nói, hắn nhất định sẽ xuất hiện."

Nghe thấy thế, Chu Lăng không khỏi đứng bật dậy, chậm chậm thốt ra.

"Ồ, vậy hắn đã xuất hiện chưa?"

Chu Lăng nhìn Ngô Minh, hỏi.

Người nọ tỏ ra cực kỳ bình tĩnh, trả lời Chu Lăng.

"Có lẽ đã xuất hiện rồi."

Khoảnh khắc này, ánh mắt Ngô Minh lập tức trở nên cực kỳ kiên định.

Ông ta nhìn Chu Lăng.

Ẩn ý trong đó đã rất rõ ràng.

"Nó đoán được là ta rồi sao?"

Chu Lăng lên tiếng, ông không chút sợ hãi, cũng không hề kinh ngạc chút nào.

Chỉ đơn thuần là hỏi mà thôi.

"Thủ Nhân luôn cho rằng, còn có một người đang ẩn nấp trong bóng tối."

"Nó từng suy đoán là ngươi, nhưng không có chứng cứ."

"Ngươi đến đây, đã chứng tỏ hết thảy."

Ngô Minh trả lời.

"Nó là đồ nhi của ta, ta xuất hiện, vì sao lại thành chứng cứ?"

Ngô Minh hỏi ngược lại.

"Ngươi có biết vì sao Thủ Nhân chọn tự sát ở huyện Bình An không?"

"Nó đã dùng tính mạng của mình để kiểm tra ngươi."

"Nếu như thật sự không phải ngươi, cái khoảnh khắc hắn chết đi đó ngươi sẽ lập tức xuất hiện."

"Nhưng ngươi đã không."

"Ngươi lo rằng hắn giả chết, cho nên ngươi đang chờ, chờ một cái cơ hội thích hợp."

"Ngày hôm nay, ngươi đến Thông U điện là muốn xác định xem Thủ Nhân đã chết thật hay chưa."

"Ta nói không sai chứ?"

Ngô Minh nói rõ toàn bộ.

Nói đến nước này rồi, Chu Lăng cũng không tiếp tục ngụy trang nữa.

"Không sai."

"Quả thật là ta."

Chu Lăng mở miệng, lộ vẻ vô cùng bình tĩnh, không hề kinh ngạc khi mình bị vạch trần.

"Vì sao?"

Ngô Minh lên tiếng, dò hỏi Chu Lăng.

Người đó không vội trả lời.

Mà chỉ từ tốn mở miệng.

"Khôi phục thánh uy."

Này là câu trả lời của Chu Lăng.

Người còn lại không hiểu nhíu mày, nhìn về phía Chu Lăng.

"Đại thánh nhân, lấy sức lực của mình cứu vớt muôn dân thiên hạ, đến cùng ngay cả một pho tượng cũng không có."

"Kể từ khi thánh nhân đời thứ hai xuất hiện, thánh nhân đời thứ ba, thứ tư cùng với đời thứ năm, thiên hạ người đọc sách, có mấy người kính trọng đại thánh nhân?"

"Gốc rễ của Nho đạo đến từ tổ tiên của ta, hậu thế có thánh lại xóa đi vinh quang của tổ tiên ta."

"Ta hỏi ngươi, thân là đời sau của đại thánh nhân, ngươi có thể chịu được không?"

Chu Lăng lên tiếng, ông nói ra suy nghĩ của chính mình.

Vừa nghe xong, Ngô Minh không khỏi nhíu mày.

"Nếu như vậy, dựa vào thân phận của ngươi là hoàn toàn có thể định cư ở văn cung, phát huy mạnh mẽ học vấn của thánh nhân, không cần phải đi đến bước đường này."

Ngô Minh trả lời, cho rằng ý nghĩ của Chu Lăng là cực đoan.

Nhưng nói tới chỗ này, Chu Lăng cười khẩy không thôi.

"Năm mười sáu tuổi ta tham gia khoa cử, chỉ vì trong văn chương ta viết về thành tựu vĩ đại rực rỡ của đại thánh nhân, không đề cập đến Chu thánh chi ngôn, cho nên ta bị chụp cái mũ không tôn trọng thánh ý, ngay cả kỳ thi cho nhi đồng nhỏ nhoi cũng rớt."

"Ngươi cảm thấy ta còn có thể truyền bá học vấn của thánh nhân sao?"

"Văn cung Đại Ngụy đã hoàn toàn thối nát, người đọc sách trong thiên hạ này cũng khiến người ta buồn nôn, chẳng thàbắt đầu lại từ đầu."

Chu Lăng mở miệng.

Ông ta nói ra ý nghĩ của chính mình.

Cũng nói lý do vì sao mình lại mưu tính như vậy.

Tất cả tất cả đều là bởi vì đã chịu áp chế.

Đúng là như vậy, từ trên người Hứa Thanh Tiêu có thể nhìn thấy được vấn đề của văn đàn Đại Ngụy.

Chu thánh bị thần hóa.

Bất kính với Chu thánh đều là khác loài.

Hứa Thanh Tiêu đã phải chịu bao nhiêu thiệt thòi?

Huống chi là Chu Lăng?

“Ngươi là hậu đại của đại thánh nhân, vì sao lại không trực tiếp nói thẳng ra?”

Ngô Minh tiếp tục hỏi.

Chỉ là câu này vừa dứt, Chu Lăng cười nói:

“Nói rõ à?”

“Nói rõ thế nào đây? Ai mà chịu tin?”

“Cho dù là có tin thì có thể thế nào? Ngươi có thể chỉ tay che trời sao?”

“Đại thánh nhân đã trở thành lịch sử, ta thấy rõ, cũng đã nhìn thấu.”

“Nào có ai chịu đi quan tâm đến ngươi.”

“Cho nên ta ấp ủ âm mưu lâu như vậy thậm chí còn không tiếc tặng Thiên địa Văn cung cho Hứa Thanh Tiêu, diệt trừ Thiên địa Văn cung.”

“Tuân Tử cũng tốt, Lữ thánh cũng được, cho dù là Vương Triều Dương thì kết quả cũng chỉ đều là quân cờ mà thôi.”

Chu Lăng đứng chắp tay, giờ khắc này ông ta cũng lộ ra vẻ vô cùng tự tin.

Bởi vì.

Tuân Tử là quân cờ của ông ta, Lữ thánh cũng là quân cờ của ông ta, Vương Triều Dương cũng là quân cờ của ông ta luôn.

Tất cả mọi thứ đều là những người mà ông ta đẩy ra vào thời gian thích hợp, dẫn đến sự tranh đoạt của bọn họ.

Ông ta không phải là kẻ sau màn.

Ông ta là một bàn tay vô hình, bao gồm của Hứa Thanh Tiêu, tất cả mọi người đều là quân cờ của ông ta.

“Vậy bây giờ, là tình cảnh mà ngươi muốn ư?”

Ngô Minh hỏi.

“Không.”

“Còn chưa đủ.”

Ngô Minh lắc đầu.

Đây cũng không phải là tình cảnh mà ông ta muốn nhìn thấy.

“Ta để Thủ Nhân thay thế Văn cung Đại Ngụy, trấn áp năm đời thánh nhân.”

“Bây giờ hắn là thánh mới, việc trước mắt mà ta phải làm chính là phá vỡ đi thần thoại mà Thủ Nhân đã sáng tạo ra.”

“Yêu ma náo động, người trong thiên hạ tất nhiên sẽ rất sợ hãi, ta muốn làm cho người trong thiên hạ biết Thủ Nhân không phải là thần, thánh nhân đời thứ năm cũng không phải là thần.”

“Ta sẽ dùng danh nghĩa đại thánh nhân để cứu vớt chúng sinh, đây mới là mục đích mà ta muốn.”

Chu Lăng không kiêng nể gì cả mà nói ra suy nghĩ của mình.

Cũng là mục đích thật sự của ông ta.

Văn cung Đại Ngụy tôn sùng Chu thánh, không phải Chu thánh nhất mạch thì đều là khác loài.

Ông ta nâng đỡ Hứa Thanh Tiêu chính là muốn khiến cho Hứa Thanh Tiêu đi diệt Văn cung Đại Ngụy.

Nhưng ông ta cũng biết rằng nếu như Hứa Thanh Tiêu đẩy ngã Văn cung Đại Ngụy thì Hứa Thanh Tiêu sẽ trở thành một Chu thánh tiếp theo.

Nhưng đây không phải là kết quả mà ông ta muốn.

Vì vậy ông ta để Tuân Tử gieo rắc ấn Tam Ma trong cơ thể hắn, cứ như vậy, cuối cùng Hứa Thanh Tiêu cũng không thể tránh khỏi cái chết được.

Nhưng vấn đề nằm ở chỗ Hứa Thanh Tiêu tự đem tài hoa của mình tán vào thiên địa, trong vòng năm trăm năm có lẽ sẽ thật sự sinh ra một vị thánh nhân mới.

Nếu như thánh nhân mới được sinh ra, vậy uy vọng của Hứa Thanh Tiêu sẽ được nâng lên một lần nữa.

Cho nên ông ta muốn đánh vỡ thần hóa của Hứa Thanh Tiêu ngay vào lúc này.

Tạo ra sự náo động để cho chúng sinh trong thiên hạ tuyệt vọng, sau đó sẽ hóa thân thành đấng cứu thế cứu vớt chúng sinh, trở thành thánh mới.

Đương nhiên là thánh này sẽ không phải là thánh nhân thật sự mà chỉ là thánh nhân tượng trưng mà thôi.

Ông ta biết mình không thể nào trở thành thánh nhân được, mục đích của ông ta chỉ có một.

Khiến cho sự huy hoàng của đại thánh nhân lại xuất hiện trên thế giới này một lần nữa.

“Ngươi cảm thấy ngươi có thể làm được sao?”

Giờ khắc này.

Ngô Minh lên tiếng, tay ông ta ngưng tụ ra cực võ chân khí.

Nhưng Chu Lăng lại lắc đầu.

“Ngươi không thể nào ngăn cản ta được.”

Nói xong câu này, trong phút chốc, Thiên Địa Văn cung bay ra từ lòng bàn tay ông ta sau đó, bảy đạo ánh sáng liền xông ra ngoài.

Ầm ầm.

Sau một tiếng vang lớn vang lên, kinh đô Đại Ngụy đang bình tĩnh chợt vỡ tổ trong phút chốc.

Từng vị ma thần xuất hiện ở trên không kinh đô Đại Ngụy.

Mỗi một vị ma thần đều cao lớn đến vạn trượng, mỗi lần giơ tay nhấc chân đều có thể làm cho kinh đô Đại Ngụy trở thành bình địa.

Grào.

Grào.

Grào.

Từng tiếng khủng bố vang lên, theo tiếng gầm thét của ma thần, trăng sao run rẩy, sao trời chấn động.

Một luồng khí tức hủy thiên diệt địa quét từ kinh đô Đại Ngụy ra toàn bộ trần giới.

Cuồng phong gào thét.

Trăng sao mất ánh sáng.

Sự kinh khủng giáng xuống.

Trong hoàng cung Đại Ngụy.

Văn võ cả triều đang thương nghị vài chuyện chính sự trong triều.

Mấy ngày này, nữ đế đều không quản lý triều chính cho nên bọn họ vẫn luôn xử lý đến lúc này.

Nhưng khi sự khủng khiếp này xuất hiện, vẻ mặt của bách quan trong triều cũng trở nên thay đổi:

“Đã xảy ra chuyện gì vậy?”

“Có chuyện gì xảy ra thế?”

Có người hô lên, đưa mắt nhìn về phía ngoài điện.

Rất nhanh sau đó, bóng dáng bảy đại ma thần xuất hiện làm cho bọn họ lộ ra vẻ hoảng sợ.

——

Hết

——

Sách bản đẹp được làm bởi Nhân

Zalo: 0945 787 018, bán sách truyện giá rẻ

--------------------------

Bình Luận (0)
Comment