Người Đọc Sách Đại Ngụy ( Dịch Full )

Chương 163 - Chương 163: Phủ Nam Dự, Thư Viện Thiên Minh (3)

Chương 163: Phủ Nam Dự, Thư Viện Thiên Minh (3)

Nhìn thấy Hứa Thanh Tiêu, Lý Hâm quả thực có chút kích động, mấy ngày nay hắn cũng đi tìm Hứa Thanh Tiêu vài lần nhưng phát hiện ra Hứa Thanh Tiêu không có mặt ở khách điếm.

Hỏi mấy người bằng hữu, họ đều không biết Hứa Thanh Tiêu đã đi đâu, có chút tò mò nhưng không tiếp tục tìm nữa, dù sao Hứa Thanh Tiêu cũng có việc của riêng mình.

Chỉ là không ngờ rằng, Hứa Thanh Tiêu bỗng nhiên lại tới thăm.

“Hứa huynh, huynh…”

“Là người của thư viện Thiên Minh gây phiền phức cho huynh sao?”

Bước nhanh tới trước mặt Hứa Thanh Tiêu, nhìn thấy trên người Hứa Thanh Tiêu toàn là bụi bẩn, Lý Hâm có chút ngạc nhiên, vô thức cũng cảm thấy đây là chuyện do học sinh của thư viện Thiên Minh làm.

“Không phải.”

Hứa Thanh Tiêu lắc đầu, sau đó ngồi xuống ghế đá lên tiếng.

“Có rất nhiều chuyện không tiện nói.”

“Làm phiền hiền đệ cho người chuẩn bị một chút thức ăn, ta thấy hơi đói.”

“Vừa ăn vừa nói.”

Từ huyện Bình An chạy một mạch tới phủ Nam Dự, quả thật đói rồi, bản thể của võ giả đều cần một lượng thức ăn rất lớn, để nạp thêm năng lượng.

Đại Nhật Thánh Thể lại càng cần cung cấp thực phẩm, bổ sung tinh khí.

“Chuyện nhỏ.”

Lý Khâm lập tức dặn dò thị vệ dẫn đường vừa rồi đi truyền lời cho nhà bếp chuẩn bị mấy món cho Hứa Thanh Tiêu.

Sau khi dặn dò.

Lý Hâm rót một ly trà cho Hứa Thanh Tiêu, mà sau đó cũng nhịn không được mà hỏi.

“Hứa huynh, mấy ngày nay huynh đi đâu vậy?”

“Phủ Nam Dự sắp ồn ào đến phát điên rồi cũng không thấy dấu vết của huynh đâu.”

Lý Hâm rót rượu, hỏi như vậy.

“Ta ra ngoài làm chút việc.”

“Là vì chuyện của thư viện Thiên Minh sao?”

Hứa Thanh Tiêu hỏi.

“Ừm, nay thư viện Thiên Minh lấy danh nghĩa tới tìm huynh để bàn luận Nho đạo, nhưng mục đích thật sự là gì, mọi người đều hiểu cả.”

“Nhất định là vì thấy Hứa huynh tài hoa như vậy, đè đám người thư viện Thiên Minh đó xuống, nên mới không phục đó mà.”

“Thậm chí còn mời cả lão viện trưởng của thư viện Thiên Minh tới luôn rồi, ông ta là một nhân vật lớn đó, Lục phẩm Chính Nho.”

Lý Hâm trả lời.

“Lục phẩm Chính Nho? Có thể đạt tới cảnh giới đó, chắc không tới nỗi vậy chứ hả?”

Hứa Thanh Tiêu có chút nghi ngờ, Nho đạo Lục phẩm, theo lý mà nói không cần tới vậy chứ.

“Hứa huynh yên tâm, vị tiên sinh này chắc chắn không chủ động tới làm phiền huynh đâu, gia phụ đặc biệt mời ông ấy tới một chuyến, chẳng là ông ấy cũng muốn hỏi Hứa huynh vài chuyện liên quan đến văn chương ấy.”

Lý Hâm trả lời.

“Văn chương?”

“Thánh chỉ triều đình ban xuống nói gì vậy? Có bản mẫu không?”

Nhắc tới văn chương Hứa Thanh Tiêu liền nghĩ tới chuyện này, rõ ràng bản thân viết một bản quốc sách an dân, thế nào mà đùng một cái biết thành lập ý văn chương rồi?

“Có, Hứa huynh đợi một chút.”

Lý Hâm đứng dậy, sau đó lấy ra một tấm giấy Tuyên từ trong phòng.

Trải lên mặt bàn đá.

Đây là bản dập của thánh chỉ, bình thường khi thánh chỉ được hạ xuống, tất cả các quận các phủ đều phải dập lại một bản, dán lên tường thành, công cáo thiên hạ.

Nội dung rất đơn giản.

Chỉ là sau khi đọc xong, Hứa Thanh Tiêu bèn mặt ủ mày chau.

Ý chỉ của hoàng đế rất đơn giản.

Đại khái là nói tất cả văn chương do hắn viết, tương đương với văn chương lập ý.

Để mọi người noi gương hắn, có điều việc liên quan đến lập ý, trước mắt vương triều Đại Nguỵ không cần tới lập ý nữa, thế nên mới tạm thời trấn áp, nhưng không phủ nhận tài hoa của hắn.

Thế này chẳng phải là trợn mắt nói láo sao?

Hoàng đế có xem qua văn chương do hắn viết không vậy?

Rõ ràng là thể loại xây dựng phát triển, chủ trương phát triển công nghiệp mà, sao lại thành văn chương lập ý rồi?

“Hoàng đế không thể nào có chuyện không đọc qua bài văn của ta được, nếu như tuyệt thế văn chương mà không coi, vậy thì vị hoàng đế này hết nhiệm kì rồi đó.”

“Nếu đã đọc bài văn của ta, ắt phải hiểu mục đích của ta là gì, nhưng lại đổi thành văn chương lập ý, là vì…muốn bảo vệ ta sao?”

Rất nhanh thôi Hứa Thanh Tiêu đã nghĩ ra nguyên nhân.

Ngoại trừ điều này, Hứa Thanh Tiêu không nghĩ ra được lý do thứ hai nữa, trừ khi hoàng đế bị mù thật.

Nhưng chuyện này không có khả năng.

“Triều đường tranh đấu đã đi tới mức này rồi sao? Đến hoàng đế cũng phải cẩn thận?”

Hứa Thanh Tiêu cẩn thận suy ngẫm.

Lẽ đương nhiên hoàng đế không phải kẻ ngốc, thế nên tuyên ý chỉ này là để bảo vệ hắn.

Triều đường tranh đấu rất dữ dội, đây là lần đầu trực quan của Hứa Thanh Tiêu cảm nhận được, nếu không, dựa vào An Quốc sách của hắn, đổi lại một triều đình bình thường khác, hoàng đế đã đem ra khoe khoang các kiểu rồi, sau đó bắt đầu bắt tay vào thực hiện diện rộng.

Không làm ngay không phải vì không công nhận hắn, mà ngược lại đã công nhận hắn, nhưng vì vấn đề liên quan đến thế cục, muốn bảo vệ hắn thật tốt trước, đợi thời cơ chín muồi mới lại ra tay.

Trong chốc lát, Hứa Thanh Tiêu hiểu hết nguyên nhân kết quả.

Hắn là một người thông minh, hoàng đế Đại Nguỵ cũng là một người thông minh, thậm chí không tiếc mượn văn chương lập ý dấy lên thù hận, dùng mâu thuẫn ngoại bộ để giải quyết mâu thuẫn nội bộ.

Đương nhiên theo cách nghĩ của nữ đế, con đường tương lai của hắn đã được lên kế hoạch cả rồi.

Nhập kinh, làm quan, sau đó bắt đầu bàn bạc về chuyện Tiền trang làm thế nào, sau đó phải âm thầm đi xây dựng trộm Tiền trang, đợi chuẩn bị sắp xếp ổn thoả, sẽ bắt tay làm ngay, tới lúc đó cho dù toàn bộ triều đình đều không đồng ý cũng không thể nữa rồi.

Hoàng đế có một lá bài phủ quyết.

Nhưng vì sao không thể làm rộn vào lúc này, chính vì sợ trước khoảng thời gian chuẩn bị đã bị người ta chen chân vào phá đám ngươi.

Lúc này ngươi có một lá bài phủ quyết, cũng không phải không thể, nhưng sau đó phải làm sao đây?

Ngươi không thể ngày nào cũng mặt dày chơi với chúng đâu nhỉ?

Thực ra nói tới chuyện này có một điểm, đó chính là hoàng quyền không vững.

Nếu như đủ vững chắc, nhìn Chu Thái tổ mà xem, không phục giết, phản đối cũng giết, ngươi không những phải đồng ý, còn phải thể hiện rằng mình rất vui vẻ, không thì cũng giết nốt.

“Bảy lần Bắc phạt, nữ tử xưng đế, đây chính là hậu quả.”

Hứa Thanh Tiêu hiểu sơ sơ một số chuyện, nhưng hiểu là một chuyện, không vui vẫn cứ không vui.

Văn chương lập ý.

Đây chẳng khác nào đưa hắn lên trước họng súng.

Từ xưa tới nay, chuyện văn nhân tranh luận kịch liệt nhất chính là lập ý.

Lập ý.

Quân tử lập ý.

Mọi người thờ phụng lời của một vị thánh nhân, biến nó thành lý tưởng cả đời của họ, nỗ lực tranh đấu vài chục năm, kết quả bỗng nhiên ngươi lại đưa tới một lập ý mới, nếu như tiếp tục giữ lại bản cũ không sao.

Nhưng nếu như đạp đổ lập ý này, người ta sẽ nghĩ sao đây?

Bình Luận (0)
Comment