Người Đọc Sách Đại Ngụy ( Dịch Full )

Chương 164 - Chương 164: Đánh Nhau Rồi (1)

Chương 164: Đánh Nhau Rồi (1)

Đây rất giống với kiếp trước, ngươi nói với một người đàn ông một lý lẽ, trên thế giới này làm gì có ánh sáng.

Tín ngưỡng sụp đổ.

Thế nên tranh đấu lập ý, trong thế giới của văn nhân dây dưa quá lớn.

Không, không phải quá lớn, mà là kiểu tranh luận mang tính phá hoại.

Ngũ đại thánh nhân.

Thánh nhân đầu tiên, lập Chúng sinh chi ý, tồn tại đến thời đại đen tối.

Thánh nhân thứ hai, lập Nho đạo chi ý, làm nền tảng giáo dục cho mọi thời đại.

Thánh nhân thứ ba, lập Lễ nhạc chi ý, lễ nghĩa và những con đường giải trí của quân tử.

Thánh nhân thứ tư, lập Quân thần chi ý, Quân trước phụ sau.

Thánh nhân thứ năm, lập Quân tử chi ý, đề cao Thiên lý mà bài trừ tư tưởng dục vọng cá nhân, khắc phục nhu cầu ích kỉ riêng tư.

Trên thực tế năm vị thánh nhân này đều không có gì sai.

Nếu không sao có thể thành thánh.

Quan niệm của bọn họ, xuất phát điểm là ý tốt, nhưng không cản nổi bị hậu nhân thêm mắm dặm muối.

Đều tự cho rằng bản thân nắm được suy nghĩ của thánh nhân, sau đó đem cách nghĩ của mình thêm vào trong đó, biến thành ý tứ của thánh nhân.

Có lần một tất có lần hai, cuối cùng thành lỗi của thánh nhân.

Nói ra cũng vô biên, chúng ta là bậc quân tử nho sinh, nên học được cách kiềm chế, đây mới là quân tử thực sự, mà không thể muốn tuỳ tiện làm thế nào làm thế ấy, để mở mang hiểu biết của bản thân tới vô tận.

Sau này biến thành cái gì rồi?

Ngươi không được phép có, có chính là không tốt.

Thậm chí còn được đem đi cà khịa lẫn nhau, hôm nay ngươi ăn nhiều hơn một cái đùi gà, ngươi không tôn trọng thánh nhân, ngươi không xứng làm văn nhân.

Những chuyện thế này không phải không có.

Ngươi cũng chẳng cần không phục làm gì, bởi vì đây là lời của thánh nhân, không cần giải thích chi cho nhiều, nói cho cùng ngươi cũng đâu có cách nào khiến thánh nhân tái sinh đâu.

Ngươi giải thích không rõ ràng, ngươi ta cũng đâu thèm nghe ngươi nói làm gì.

Thế nên Hứa Thanh Tiêu không thích bản Chu thánh chi ý lắm, hắn tôn trọng Chu thánh, thánh nhân của nhân tộc, tất nhiên có một tầng hào quang không gì sánh kịp, mặc dù cũng có khuyết điểm, nhưng từ xưa tới nay có mấy người có thể thành thánh nhân?

Hứa Thanh Tiêu càng thích một bản lập ý khác hơn.

Tri Hành hợp nhất của Vương Dương Minh Vương Thủ Nhân.

Đây là bản lập ý mà Hứa Thanh Tiêu công nhận, về mặt bản chất bản của hai vị đều giống nhau.

Kiềm chế ham muốn cá nhân.

Nhưng so với Chu thánh chi ý thì hay hơn rất nhiều, bất kể Chu thánh chi ý có bị hậu nhân đời sau thêm mắm dặm muối hay không, bản cũ chưa được cải cách vẫn không tránh được có chút khắt khe, có chút làm trái với sinh lí tự nhiên.

Mà bản Tri Hành hợp nhất của Vương Thủ Nhân, cực kì tự do, không cần phải giả vờ giả vịt, giải phóng bản năng của bản thân.

Chỉ có điều những thứ này, Hứa Thanh Tiêu không dám nói ra.

Nguyên nhân không có gì đặc biệt.

Theo như tình trạng hiện giờ của hắn, nếu như dám công khai khen ngợi loại lập ý này, vậy thì Nho sinh trong toàn thiên hạ sẽ tới tìm hắn gây sự.

Văn nhân của toàn Cửu thành sẽ xem hắn là kẻ thù.

Vậy thì không bằng đợi bản thân dần dần lớn mạnh, tay nắm đại quyền trong triều, sau khi có uy danh có phẩm đức, rồi quay lại tuyên truyền lập ý này sau.

Như vậy có khi hiệu quả còn có thể thống nhất được, mà tuyệt vời nhất chính là không ai dám tới tận cửa tìm hắn gây sự.

Hứa Thanh Tiêu nhìn ý chỉ mà chìm vào suy nghĩ.

Cũng chính vào lúc này, món ăn được bày lên.

Từng đĩa thức ăn nóng hổi bốc khói được đặt lên bàn đá, Hứa Thanh Tiêu hồi thần, không nói gì nhiều, nhấc đũa lên bắt đầu ăn.

Cứ ăn thức ăn không chẳng có gì thú vị, cho hạ nhân mang lên một thùng cơm, lại chuẩn bị thêm vài cân thịt.

Cứ như vậy, Hứa Thanh Tiêu vừa ăn vừa suy nghĩ về những chuyện sau này.

Chuyện về lập ý, tạm thời gác qua một bên.

Thư viên Thiên Minh tới đây rốt cuộc có mục đích gì không quan trọng, nếu kết bạn thì không sao, còn muốn kéo đổ hắn vậy thì không được.

Không nhắc tới lập ý, bọn họ muốn nói gì cũng được.

Cho dù đợi sau này nhập kinh xong cũng không nói, nghị luận là chuyện nghị luận, chửi nhau là chuyện chửi nhau, chỉ cần hắn không thò đầu ra hợp tấu, chắc chắn sẽ không thu về phiền phức gì.

Sau khi quyết định xong việc này.

Hứa Thanh Tiêu bắt đầu ăn thấy ngon hơn.

Chỉ có điều doạ cho Lý Hâm bên cạnh sợ toát mồ hôi.

Hứa Thanh Tiêu ăn ngon lành hết nửa thùng cơm, cộng thêm hai ba cân thịt, cộng với bốn năm đĩa thức ăn, lượng thức ăn này phải bằng hắn ăn trong bảy tám ngày.

“Hứa huynh, thực sự không ngờ rằng huynh ăn nhiều như vậy.”

Lý Hâm xuýt xoa.

“Người luyện võ thường như vậy.”

“Đúng rồi, hiền đệ, nếu như đệ không phiền, ta tính ở nhờ chỗ đệ mấy ngày này, nếu như thấy phiền thì thôi vậy.”

Hứa Thanh Tiêu cười cười, đồng thời nhắc tới chuyện ở nhờ mấy ngày.

Nói cho cùng từ lúc người của thư viện Thiên Minh tới đây, ánh mắt của tất cả mọi người trong phủ Nam Dự đều dồn hết về phía hắn, thay vì đi ra ngoài lãnh về thị phi, không bằng ở trong nhà của Lý Hâm nghỉ ngơi mấy ngày.

“Hứa huynh nặng lời rồi, huynh có thể tới hàn xá ở vài ngày, là vinh hạnh của ngu đệ, đệ bây giờ cho người đi chuẩn bị phòng.”

Lý Hâm rất kích động, Hứa Thanh Tiêu ở trong nhà hắn, Lý Hâm tất nhiên cực kì vui lòng, sau này gặp những vị bằng hữu khác còn có thể khoác lác một chút, quan hệ giữa ta cùng Hứa đại tài cực kì tốt, huynh ấy không ở phủ Nam Dự mà ở nhà ta đó.

Thế này có bao nhiêu tự hào chứ?

Rất nhanh sau đó, cùng lúc Hứa Thanh Tiêu đang dùng bữa, Lý Hân cho người đi chuẩn bị cho Hứa Thanh Tiêu một gian phòng, tiện tay cử bốn nha hoàn theo bên người Hứa Thanh Tiêu để hầu hạ hắn bất cứ lúc nào.

Hứa Thanh Tiêu cũng rất tự nhiên, cho bốn nha hoàn chuẩn bị nước tắm, định tắm trước đã.

Những ngày này tan tác tàn tạ quá, mặc dù võ phẩm tăng phẩm rồi, nhưng vệ sinh cá nhân vẫn phải chú ý tới.

Nửa canh giờ sau.

Hứa Thanh Tiêu thư giãn tắm trong thùng nước ấm, Lý Hâm cũng chu đáo, đặc biệt cho người đi mua một bộ quần áo cho hắn, chất liệu đều làm bằng tơ lụa thượng đẳng, một bộ y phục thế này có giá ít nhất là năm lượng bạc.

Quả là điều tốt do danh tiếng mang lại.

Ăn không uống không còn có thể hốt không được một bộ quần áo thế này, người xưa quả là khoan dung nhân hậu mà.

Sau khi thay quần áo xong.

Hứa Thanh Tiêu không có chuyện gì quan trọng phải làm tiếp, bèn dự tính ổn định tâm trạng tập trung đọc chút sách.

Nhưng vào đúng lúc này, Lý Hâm vội vội vàng vàng chạy tới, trên mặt không biết đang khóc hay đang cười.

“Hứa huynh, xảy ra chuyện lớn rồi.”

Lý Hâm nói xong, Hứa Thanh Tiêu có chút không hiểu.

Mới trôi qua hơn nửa canh giờ chứ mấy.

Sao lại xảy ra chuyện lớn rồi?

Còn có chuyện lớn gì cơ? Ngươi không thể nói thẳng luôn được sao?

“Chuyện gì vậy?”

Bình Luận (0)
Comment