Nhưng đối mặt với sự yếu thế của thế tử, Nghiêm Lỗi vẫn không hiểu tình người như trước, một câu lại một câu làm cho sắc mặt của Mộ Nam Bình trở nên khó coi.
Hắn muốn nói điều gì đó nhưng cuối cùng vẫn chọn im lặng.
Mộ Nam Ninh ngồi ở một bên có hơi nhíu mày, nhưng mặc dù thường ngày nàng có hơi hồ đồ nhưng có đại Nho đang ngồi ở đây, nàng cũng không dám lỗ mãng, chẳng qua trong lòng nàng vẫn thấy khó chịu.
Nhưng nói tới người khó chịu trong lòng nhất thì phải nói đến Hứa Thanh Tiêu.
Cách nói chuyện của Vạn An Quốc có thể nói là tương đối khéo léo, mang theo chút hàm ý khuyên can.
Mà Nghiêm Lỗi lên tiếng làm cho hắn nhìn thấy rõ ràng, đây chính là một sự cảnh cáo dành cho mình.
Chẳng qua Mộ Nam Bình chỉ khách khí nói một câu.
Kết quả lại bị Nghiêm Lỗi bắt lấy la mắng một trận. Thân là Vĩnh Bình thế tử, Mộ Nam Bình nói ra một câu hòa giải như vậy vậy mà ông ta lại chẳng hiểu tình người.
Đơn giản ông ta đang nói cho mình nghe, làm cho mình nhìn.
Chuyện này, không có khả năng hòa giải, cũng sẽ không hòa giải được.
Nhưng Hứa Thanh Tiêu lại hít sâu một hơi.
Tiếp tục mở miệng.
“Người không phải là thánh hiền, ai có thể không có sai lầm, việc này cuối cùng vẫn là một sự hiểu lầm.”
“Pháp luật như núi, thánh ý như trời, nhưng cũng có khi pháp ngoại khai ân, cũng có khi vén tan mây mù.”
“Vạn phu tử, học sinh đồng ý viết văn chương tự kiểm, dán ở trước thư viện Thiên Minh.”
“Cũng đồng ý sẽ đi vào Thiên Minh thư viện, triều bái thư viện, lấy đó làm tạ lỗi.”
“Chỉ cầu phu tử có thể khai ân, chuyện lớn hóa nhỏ.”
Hứa Thanh Tiêu lại mở miệng lần nữa, thái độ hắn rất quả quyết.
Ầm!
Một tiếng đập bàn vang lên, chẳng qua cũng không phải truyền đến từ phía Vạn An Quốc.
Mà là truyền đến từ phía Nghiêm Lỗi.
“Làm càn.”
“Luật có thể khai ân vậy phải trị quốc như thế nào.”
“Thánh ý như trời, há có thể nói xấu.”
“Hứa Thanh Tiêu, lão phu biết chuyện này không có liên quan gì với ngươi, vừa rồi ngươi cầu tình, Vạn phu tử đã bảo ngươi yên tâm, thành toàn nhân nghĩa cho ngươi, nhưng ngươi lại được voi đòi tiên.”
“Ngươi vì nhân nghĩa của bản thân mà không để ý đến nhân nghĩa bao đời, uổng cho ngươi là người đọc sách.”
“Còn nữa, luật pháp tuyệt đối không bao giờ khai ân.”
“Thánh không thể chịu nhục.”
“Niệm tình ngươi đạt đệ nhất thi phủ, lại mang đến tuyệt thế văn chương cho Đại Ngụy, lão phu tha thứ cho lần làm càn này của ngươi.”
“Nhưng nếu như ngươi còn dám tiếp tục mở miệng cầu tình cho đám ác ôn, lão phu tuyệt đối sẽ không tha cho ngươi.”
Giọng của Nghiêm Lỗi vang lên, mang theo sự tức giận nhưng cũng không phải là loại tức giận gầm thét kia mà là một loại lãnh ý.
Những lời này đã hoàn toàn tỏ rõ thái độ.
Cũng chắc chắn nói cho Hứa Thanh Tiêu biết đừng hòng cầu tình nữa nếu không ngươi cũng sẽ cùng gặp xui xẻo.
Giờ khắc này, Lý Quảng mới lập tức mở miệng.
“Lâu yến bắt đầu, đừng để trễ giờ lành hoàng đạo, chư vị bớt giận, khó khăn lắm mới gặp nhau được một lần.”
Lý Quảng Tân mở miệng, liếc qua một cái.
Trong nháy mắt, nhạc bắt đầu tấu lên, từng cô gái yểu điệu di chuyển vào trong yến hộ. Tiếng chuông tiếng trống, tiếng của sợi trúc nhẹ nhàng quấn quanh.
Trong nháy mắt, bầu không khí trở nên náo nhiệt hẳn lên, chỉ là vẫn còn có vẻ hơi gượng ép một chút. Không hiểu sao, tất cả mọi người đều nơm nớp lo sợ, họ sợ mọi chuyện lại tiếp tục trở nên gượng gạo.
Bên trên chủ đình.
Mộ Nam Bình dựa vào gần Hứa Thanh Tiêu một chút, hắn kéo kéo quần áo Hứa Thanh Tiêu, không dám tiếp tục mở miệng, chỉ sợ Nghiêm Lỗi lại tiếp tục tìm hắn gây phiền toái.
Nhưng trong ý tứ lại rất rõ ràng, hắn cũng đang khuyên Hứa Thanh Tiêu đừng nên tiếp tục đấu tranh nữa.
Hứa Thanh Tiêu ngồi thẳng ở chỗ ngồi, hắn nhìn mọi người một hồi. Học sinh của thư viện Thiên Minh đều lộ ra vẻ mặt tươi cười, Lý Hâm, Vương Nho, Trần Tinh Hà đều giống nhau, lộ ra vẻ lo lắng, nhất là Trần Tinh Hà, hắn cau mày, vẫn luôn lắc đầu ý bảo mình đừng nói nữa.
Sắc mặt Vạn phu tử bình tĩnh bưng chén rượu mời Nghiêm Lỗi.
Tất cả mọi người đều có ý dẫn dắt mọi chuyện sang hướng khác.
Giờ khắc này, Hứa Thanh Tiêu trầm mặc.
Hắn ngồi xuống, cũng không tiếp tục nói câu nào.
Bên trong lâu yến, rất nhiều người âm thầm thở phào.
Nếu như vẫn còn tiếp tục như vậy thì chỉ sợ lâu yến lần này sẽ không thành công.
Lý Quảng Tân nhìn thấy cảnh này cũng không khỏi nhẹ nhàng thở ra.
Rốt cuộc thì Hứa Thanh Tiêu cũng biết khó mà lui.
Đây là chuyện tốt. Ông ta biết được tâm ý của Hứa Thanh Tiêu, cũng biết được Hứa Thanh Tiêu nhân nghĩa, nhưng có đôi khi cũng không thể cương cứng quá được, biết khó mà lui cũng là một chuyện tốt.
“Lâu yến phủ Nam Dự hôm nay, chư vị cứ uống cho thỏa thích, chúc mừng tân lâu.”
Lý Quảng Tân lớn tiếng cười nói, hy vọng bầu không khí có thể càng thêm sinh động một chút.
Đúng thật là vậy, khi Hứa Thanh Tiêu ngồi xuống thì trong lòng mọi người cũng đều thấy an tâm theo, trong lúc nhất thời, tiếng cười tiếng nói liên tục vang lên, bọn họ bắt đầu giao lưu, cũng không thiếu các loại thi từ chúc mừng.
Chẳng qua có vài tiếng cười lại có vẻ hơi chói tai.
Vẫn là đám học sinh của thư viện Thiên Minh. Bọn họ đúng thật là rất vui vẻ, nụ cười trên mặt quả thật là xuất phát từ tận đáy lòng.
Bên trên chủ đình.
Tiếng cười của hai người Nghiêm Quân và Trương Hằng cũng tương đối lớn.
Nhưng cười chúc mừng vì lâu yến hay là cười bởi vì chuyện khác thì chẳng ai biết được.
Tiếng đàn vang lên từng đợt.
Những cô gái uyển điệu biểu hiện tài nghệ trong đại sảnh, tiếng nhạc thanh thúy vang lên, đám người sa vào không khí của buổi thịnh yến.
Ánh mắt bọn họ cũng rơi vào trên người những cô gái này, có thể nhìn ra được, bọn họ đúng thật là rất vui vẻ.
Lại duy chỉ có một mình Hứa Thanh Tiêu là ngồi im trước bàn.
Mộ Nam Bình nâng chén rượu lên, muốn kính Hứa Thanh Tiêu một chén nhưng cuối cùng hắn vẫn bỏ ý định.
Trái lại là Mộ Nam Ninh, nàng nâng chén rượu lên gọi Hứa Thanh Tiêu một tiếng.
“Thanh Tiêu công tử, ta mời ngươi một chén.”
Mộ Nam Ninh khá ngang tàng, không người nào dám nói chuyện với Hứa Thanh Tiêu nhưng mà nàng dám, nàng cũng không thích đám hủ nho này đồng thời cũng cực kì kính nể Hứa Thanh Tiêu, chỉ tiếc là đấu không lại đám người này, có hơi uất ức.
Nghe tiếng của Mộ Nam Ninh.
Hứa Thanh Tiêu nhìn nàng một cái.
Sau đó nâng chén rượu lên uống một ngụm.
Rượu ngon chảy vào cổ họng nhưng không hiểu sao, hương vị lại có chút đắng chát.
Hứa Thanh Tiêu lại rót cho mình thêm một chén.
Vẫn có chút đắng chát.
Lại rót cho mình một chén.
Vẫn đắng chát như cũ.
Một chén rồi lại thêm một chén.
Hứa Thanh Tiêu vẫn luôn trầm mặc, trong mắt những người khác, dường như hắn đang tự mình uống rượu giải sầu.
Chẳng qua đám người này cũng có thể lý giải được. Xảy ra chuyện như vậy, nếu như không phiền muộn mới lạ.
Cho nên mọi người cũng không thèm để ý.
Cũng vào lúc này, giọng nói của Trương Hằng vang lên.
“Nghiêm nho, ta vẫn luôn nghe Nghiêm huynh nhắc đến ngài, Nghiêm nho chi ý quả thật làm cho người đọc sách chúng ta càng thêm kính ngưỡng. Chén rượu này học sinh kính ngài, cũng chúc mừng Đại Ngụy vì đã có được một người giống như Nghiêm nho ngài.”