Trương Hằng mở miệng, hắn bưng chén rượu lên, hướng phía nghiêm lỗi nói.
Hắn kính chén rượu này.
Thứ nhất là thật lòng thật dạ muốn lộ mặt trước mặt đại Nho, cho dù là lấy được một ít hảo cảm cũng là chuyện tốt đối với hắn.
Thứ hai chính là vị này đã làm cho Hứa Thanh Tiêu bẽ mặt, nhất là hai chữ cuối cùng kia, hai chữ nghiêm nho cũng mang theo ý tứ sâu sắc.
Tất cả mọi người đang ngồi ở đây đều nghe ra được ý tứ của hắn.
Phần lớn số người đều khẽ nhíu mày, liếc một cái là nhìn thấu được tâm ý của hắn.
Cho dù là Vạn An Quốc thì cũng có chút không vui, chuyện này vốn là đã dừng lại, Hứa Thanh Tiêu còn ngồi ở kia tự mình uống rượi giải sầu, ngươi lại đi trêu chọc hắn làm gì? Không phải là có bệnh sao?
Nhưng lời hắn nói lại hợp tình hợp lý, muốn răn dạy cũng không được, chỉ có thể cố gắng nuốt nỗi chán ghét kia xuống đáy lòng.
Về phần Nghiêm Lỗi, ông ta cũng hiểu rõ ý tứ của đối phương.
Nhưng ông ta cũng không răn dạy gì. Trong mắt ông ta, loại biểu hiện như Trương Hằng này cũng bình thường mà thôi, dù sao thì đồng học vô duyên vô cớ bị đánh một trận, hắn có hơi tức giận thì cũng là lẽ thường.
Cho nên ông ta gật đầu, coi như là nhận lấy chén rượu này.
Nhìn thấy Nhiêm Lỗi gật đầu, trong lúc nhất thời, nụ cười của Trương Hằng lập tức trở nên sáng lạn, hắn uống ngay, sau đó Nghiêm Quân ở bên cạnh cũng mở miệng theo.
Nhưng hắn ta cũng không nói chuyện với Nghiêm Lỗi mà hướng về phía Lý Quảng Tân mở miệng nói:
“Lý phủ quân, Trương huynh của ta am hiểu nhất là về thi từ, lần này phủ lâu Nam Dự vừa mới xây xong, Trương huynh đã chuẩn bị xong một bài thơ thất ngôn, xem như là chúc mừng.”
Hắn mở miệng, thổi phồng Trương Hằng.
Lời này vừa nói ra, mặc dù trong lòng Lý Quảng Tân rất ghét người này nhưng bên ngoài thì vẫn cười nói:
“Ồ? Không ngờ Trương Hằng lại có phần tâm ý này, vậy không bằng cứ đọc ra đi, cũng coi như là vì tăng thêm hào quang cho Nam Dự tâu lâu chúng ta.”
Lý Quảng Tân vừa cười vừa nói.
Có câu nói này, đám học sinh thư viện Thiên Minh cũng bắt đầu ồn ào lên.
“Thi từ của Trương huynh có thể nói là tuyệt vời đó.”
“Đúng vậy, đúng vậy, do Trương huynh làm ra chắc chắn là tinh phẩm, chúng ta có thể may mắn nghe đươc thư từ của Trương huynh thì coi như không uổng công tới đây.”
Đám người ồn ào, những người còn lại cũng ồn ào theo, nét cười lộ ra trên khuôn mặt. Dù sao cũng là lâu yến, ngâm thơ đối từ cũng là một phần tất yếu.
“Nào có, nào có, Nghiêm huynh đây thật sự đã nói quá.”
“Chẳng qua học sinh đúng là có làm một bài thơ, cũng coi như là thêm một phần hào quang cho Nam Dự tân lâu đi, đương nhiên là nếu như làm không tốt thì hy vọng các vị cũng đừng chê cười ta.”
Trương Hằng cười cười.
Ngoài mặt thì ra vẻ khiêm tốn nhưng mà hắn lại đứng dậy, nhìn rồi nói với đám người.
“Lầu các điều nghiêu ỷ thúy vi, thiên phong xuy tán bích vân phi, nhất thanh thanh khánh thì thì hưởng, thập lý minh chung dạ bán quy.” (Lầu các chót vót xanh xanh thẳm, gió trời thổi tan tác áng mây biếc, tiếng khánh thi thoảng ngân vang, tiếng chuông mười dặm nửa đêm quay về.”
Trương Hằng mở miệng, rõ ràng, hắn đã chuẩn bị bài thơ này từ sớm, đồng thời cũng đã thỉnh giáo với không ít phu tử, xóa rồi lại sửa, bây giờ mang ra nói là bêu xấu nhưng thật ra lại có chút tự tin.
Sau khi bài thơ được đọc xong.
Mọi người ở đây đều không khỏi khẽ gật đầu.
Nếu như nói đặc biệt tốt vậy thì chắc chắn là không phải, nhưng nếu như nói kém vậy thì chắc chắn không kém.
Chỉ có thể xem như là khá, dù sao thì cũng không thể quá cao, đâu phải ai cũng đều có thể làm ra thiên cổ danh từ?
“Chư vị, quả thật là học sinh đã bêu xấu, nếu như có điểm nào không tốt thì mong rằng mọi người chỉ điểm nhiều hơn.”
Nhìn thấy phản ứng của mọi người, Trương Hằng hơi tự hào, nhưng nói chuyện vẫn khiêm tốn lắm.
Dưới đài, Trần Tinh Hà uống một hớp rượu, trong lòng lại càng thêm tự tin, chẳng qua hắn cũng không vội vã đọc ra thi từ của mình, dù sao thì bước này vẫn sẽ kéo dài thêm một hồi, tất cả mọi người đều sẽ thay nhau làm thơ.
Hắn hoàn toàn có thể đợi một lát, đợi đến lúc thời cơ chín muồi thì lấy thi từ của mình ra, trấn áp toàn trường.
Thứ nhất là vì xả giận cho sư đệ của mình.
Thứ hai là vì chứng minh thực lực của mình.
Nghĩ tới đây, Trần Tinh Hà lại uống thêm một hớp rượu.
“Tốt!”
“Thi từ không tệ, ý cảnh không tệ, không hổ là tác phẩm của Trương huynh.”
“Trương huynh không hổ là người đọc sách của thư viện Thiên Minh chúng ta, không tệ, không tệ.”
Rất nhanh sau đó, các loại khen ngợi liên tục vang lên, đang số đều là tiếng hô hào của học sinh thư viện Thiên Minh.
Những người còn lại cũng vỗ tay tán thưởng theo.
Yến hội chính là như vậy, ngươi khen ta một cái ta khen ngươi một lần, chỉ cần không có thù hằn gì thì đôi bên đều sẽ khách khí đôi phần.
Cảm nhận được sự tán dương của đám người, Trương Hằng cũng có chút lâng lâng.
Nhưng lúc này, hắn nhìn thoáng qua Hứa Thanh Tiêu, mang theo ý cười nói:
“Làm gì có, làm gì có, bêu xấu thôi, bêu xấu thôi. Nếu không phải vì Nam Dự phủ lâu mới xây xong ta cũng không dám mang ra bêu xấu. Dù sao thì Hứa Thanh Tiêu, Hứa Vạn Cổ cũng đang ở đây, chư vị chớ có chê cười ta thêm nữa.”
“So sánh với tài hoa của Hứa huynh, quả thật tài của Trương mỗ cũng chỉ là ánh sáng của đom đóm mà thôi.”
Trương Hằng mở miệng, rất khiêm tốn nhưng cũng đầy vẻ trào phúng.
Hắn cũng là người đọc sách, hơn nữa còn nhập phẩm rồi, hạ thấp tư thế của mình đi tán thưởng Hứa Thanh Tiêu, nhìn như nghĩ mình không giỏi nhưng thật ra lại đang gièm pha người khác.
Trong lúc vô hình hắn đã nâng Hứa Thanh Tiêu lên quá cao, cũng âm thầm mỉa mai Hứa Thanh Tiêu, làm Hứa Thanh Tiêu buồn nôn.
Giờ khắc này, đến cả Vạn An Quốc cũng hơi không thích lắm.
Năm lần bảy lượt đi tìm Hứa Thanh Tiêu gây phiền phức, hà tất gì phải như vậy đâu?
“Trương huynh chớ có nhụt chí, Hứa Thanh Tiêu chính là Nho đạo đệ nhất nhân, so ra kém hắn cũng là lẽ thường.”
“Đúng vậy, Hứa Vạn Cổ tùy tiện làm thơ đều có thể làm ra tuyệt tác danh từ không sánh bằng Hứa đại tài cũng là chuyện đương nhiên.”
“Tuổi còn trẻ như vậy đã là Nho đạo bát phẩm, tài hoa của Hứa tiên sinh, nếu như nói dùng một người đè ép cả thư viện Thiên Minh chúng ta thì cũng không quá đáng.”
Các loại âm thanh lại một lần nữa vang lên.
Y như tôm tép nhãi nhép.
Y như ve mùa hạ ồn ào.
Mọi người đều nhíu lông mày, cho dù Lý Quảng Tân thân là Phủ quân thì cũng không nhịn được mà nhíu mày.
Đám người này đúng là hơi không thức thời.
Hứa Thanh Tiêu đã im lặng không nói như vậy rồi, một thân một mình ngồi uống rượu giải sầu, các ngươi còn muốn mỉa mai?
Hai huynh muội Mộ Nam Bình và Mộ Nam Ninh cũng không nhịn được.
Nhất là Mộ Nam Ninh, nàng muốn mở miệng, nhưng thời khắc mấu chốt lại bị huynh trưởng của mình giữ chặt.
Lúc này.
Trương Hằng đưa ánh mắt nhìn về phía Hứa Thanh Tiêu.