Mà trên đình.
Hứa Thanh Tiêu vẫn uống hết chén này đến chén khác.
Không biết hắn đã uống hết bao nhiêu chén.
Bầu rượu cũng đã đổi đến ba lần.
Số rượu này cũng không phải quá mạnh nhưng cũng không phải là rượu trái cây, uống như vậy sẽ không chịu nổi.
“Hứa huynh, thơ của Trương mỗ không lên được đài cao phong nhã, cho hỏi Hứa huynh tài cao hơn người, chỉ một yến hội nho nhỏ mà đã sáng tác ra được thiên cổ danh từ.”
“Vậy thì thịnh yến như thế này, sao Hứa huynh lại không làm một bài? Cũng là vì thêm chút ánh sáng cho tòa lầu mới?”
Đúng là Trương Hằng có hơi khoa trương.
Mặc dù hắn biết hành vi tính cách của mình sẽ làm cho người ta ghét, nhưng mà có sao đâu chứ?
Hắn chính là không thích nhìn thấy Hứa Thanh Tiêu.
Hắn ngàn dặm xa xôi chạy tới đây, vậy mà Hứa Thanh Tiêu lại không gặp hắn, làm hắn mất mặt mũi, làm hắn khó chịu.
Về sau khi Vạn An Quốc tới Hứa Thanh Tiêu cũng không gặp bọn hắn làm cho hắn lại càng thêm khó chịu.
Nhất là khi đồng học của mình bị đánh, hắn lại càng thêm khó chịu hơn.
Đủ loại khó chịu chụm lại chung một chỗ, hôm nay hắn chính là muốn làm cho Hứa Thanh Tiêu khó xử, chính là muốn làm cho Hứa Thanh Tiêu khó chịu, chính là muốn chọc tức Hứa Thanh Tiêu.
Sao nào?
Không thoải mái?
Có bản lĩnh thì đánh ta đi.
Đây chính là ý nghĩ thật sự trong lòng Trương Hằng.
Dù sao thì hắn cũng không lăn lộn trong giới văn nhân phủ Nam Dự, chỉ qua hôm nay thôi, toàn bộ văn nhân phủ Thiên Minh còn có ai không sùng kính mình nữa?
Hứa Vạn Cổ thì sao chứ?
Tuyệt thế văn chương thì sao chứ?
Thiên cổ danh từ thì có sao nào?
Cũng đều đến đây ăn quả đắng cho ta.
Nghĩ tới đây, nụ cười trên mặt Trương Hằng lại càng đậm nét hơn.
Mà lúc này.
Hứa Thanh Tiêu vẫn không nói lời nào như cũ.
Hắn cầm chén rượu, rót vào hết chén này đến chén khác.
Đắng chát!
Đắng chát!
Đắng chát!
Vẫn là đắng chát như cũ.
Trong ánh mắt của người khác, Hứa Thanh Tiêu có hơi đáng thương.
Đầu tiên là bị đại Nho giáo huấn, bây giờ lại phải chịu loại người này hạ nhục.
Không hiểu sao lại làm cho người ta thổn thức không thôi.
Nhưng mà, ngay vào lúc này.
Hứa Thanh Tiêu buông chén rượu ấm xuống.
Hắn không tiếp tục uống rượu nữa.
Khuôn mặt Hứa Thanh Tiêu có hơi đỏ lên, trong mắt đã có chút men say nhưng không phải là say mèm.
Phù.
Phun ra một hơi thật dài.
Mùi rượu xông lên đến tận trời.
Sau một khắc, Hứa Thanh Tiêu đứng dậy, nhìn về phía Trương Hằng.
Bên trong ánh mắt chứa đầy vẻ bình thản.
Không phải bình tĩnh, mà là bình thản.
Loại bình thản này giống như là kiểu đế vương đang nhìn về phía thần tử, không có bất kì e ngại gì, cũng không có bất kì sự tức giận gì, chỉ là một loại bình thản mà thôi.
Cảm nhận được ánh mắt của Hứa Thanh Tiêu, chẳng hiểu vì sao, Trương Hằng lại cảm thấy có hơi e ngại.
Nhưng mà ánh mắt của mọi người đều đang nhìn vào, Trương Hằng âm thầm hít sâu một hơi, ngay sau đó, khuôn mặt hắn tràn đầy nụ cười, nói:
“Không biết Hứa huynh cảm thấy lời đề nghị này của Trương mỗ như thế nào?”
Trương Hằng vẫn trưng ra nụ cười hỏi.
“Ta đến lầu này, cũng chưa từng làm thơ.”
Hứa Thanh Tiêu mở miệng, thành thật trả lời.
Hắn vừa thốt ra lời này, Trương Hằng lại càng thêm vui sướng, nhưng khi hắn vừa định mở miệng nói chuyện thì lại bị Hứa Thanh Tiêu trực tiếp cắt ngang.
“Vốn Hứa mỗ ta nghĩ thịnh yến thế này, văn nhân hai phủ có thể gặp nhau, còn có phu tử, còn có đại Nho.”
“Theo lý thuyết thì hẳn nên là nhân tài xuất hiện lớp lớp, tài hoa tỏa đầy yến hội, nhưng chưa bao giờ nghĩ tới, Trương huynh lại làm ra một bài phá từ luận điệu cũ rích như vậy, vậy mà cũng được cả sảnh đường vỗ tay tán thưởng khen ngợi.”
“Quả thật ta đây rất hiếu kì, nhìn kỹ lại, thì ra đúng là một màu của học sinh thư viện Thiên Minh, tới đây ta đã hiểu rõ.”
“Cho dù Trương huynh không làm thơ được, nhưng làm người thì lại rất thành thật, đúng là đã bêu xấu, cho nên Hứa mỗ cũng không tiện đánh giá gì thêm.”
Hứa Thanh Tiêu mở miệng.
Giọng của hắn cực kì lớn, không phải tức giận gào thét, nhưng không hiểu sao khiến người ta rất sảng khoái.
Đúng vậy, sảng khoái.
Cực kì sảng khoái.
Nhất là Mộ Nam Ninh, nàng siết chặt nấm đấm nhỏ, đôi mắt đẹp rơi vào trên người Hứa Thanh Tiêu, trong lòng thấy thoải mái vô cùng.
Quả nhiên.
Lời này nói ra làm cho sắc mặt của Trương Hằng trong nháy mắt trở nên vô cùng khó coi.
Hắn nói bêu xấu, chỉ là khách sáo, chỉ là khiêm tốn mà thôi, thật không nghĩ đến Hứa Thanh Tiêu vậy mà lại hạ nhục hắn như thế.
Đây đúng thật là tát mấy bạt tay lên mặt hắn đây mà.
Không, còn đau khổ hơn cả bị tát mấy bạt tay nữa.
Nhưng Trương Hằng vẫn cố chịu đựng, chẳng qua hắn muốn cười cũng không cười nổi nữa.
“Thi từ của Trương mỗ đúng là quá khó coi, so ra thì thua xa tài hoa của Hứa huynh, không bằng Hứa huynh ngẫu hứng, làm một bài thi từ xem nào, cũng để cho Trương mỗ nhìn thấy được tài hoa của Hứa huynh!”
Trương Hằng mở miệng, câu sau cùng là do hắn cắn răng cố nói ra.
Ngươi nói thi từ của ta kém?
Vậy được rồi, ngươi đến đây làm một bài ta xem thử xem.
Lời nay nói ra làm cho Trần Tinh Hà ở dưới đài không nhịn được lôi thi từ của mình ra, chuẩn bị sẵn sàng mở miệng, giải vây cho sư đệ của mình.
Nhưng mà còn chưa kịp đợi Trần Tinh Hà mở miệng.
Thì âm thanh của Hứa Thanh Tiêu lại vang lên một lần nữa.
“Trương huynh chớ có tức giận, Hứa mỗ ta luôn là người nhanh mồm nhanh miệng, lần này đến tân lâu đúng là ta chưa có chuẩn bị gì cả.”
“Chẳng qua, ngẫu hứng thì đúng là có thể đấy, chỉ là thi từ thôi thì không khỏi quá là đơn điệu, Hứa mỗ ta đây liền tự làm một bài tự từ, độ khó tăng lên gấp hai lần, chỉ sợ Trương huynh không thưởng thức nổi.”
“Còn nữa, có bài từ thô bỉ vô cùng trước đó của Trương huynh, Hứa mỗ ta đây tự nhận cho dù là ta làm có chút kém đi chăng nữa thì ít nhiều gì cũng sẽ tốt hơn so với Trương huynh.”
“Người đâu!”
Hứa Thanh Tiêu nói tới đây, hắn nhìn về phía tất cả tân khách, sau đó lại nhìn về phía hai người Vạn An Quốc và Nghiêm nho, chỉ liếc mắt một cái liền cho người ta cảm giác ý tứ trong đó không giống với lúc bình thường.
Chuyện này.
Cần phải làm cho thật lớn!
Mà sắc mặt Trương Hằng cũng thay đổi, trở nên khó coi hơn, bàn tay giấu trong tay áo của hắn cũng nắm chặt thành nắm đấm.
“Rót rượu cho ta!”
Sau một khắc, Hứa Thanh Tiêu cần lấy cái chén, ánh mắt nhìn về phía Nghiêm nho, một câu rót rượu làm rung động đến tâm canh, vang vọng toàn bộ đại điện.
“Hứa huynh, ta rót cho.”
Trong chốc lát, chẳng biết tại sao Mộ Nam Bình lại bị những câu nói lần này của Hứa Thanh Tiêu làm cho thoải mái cực kì, hắn trực tiếp đứng dậy bưng bình rượu lên, rót rượu cho Hứa Thanh Tiêu.
Vĩnh Bình thế tử rót rượu cho người ta.
Cảnh tượng này quả thật là suốt đời khó quên.
Tất cả mọi người ở đây không hiểu sao đều cảm giác được một loại cảm giác nói không nên lời.
Hứa Thanh Tiêu dám nói ra lời như vậy, biến thi từ của Trương Hằng trở thành thê thảm không nhìn nổi như thế, vì vậy có thể thấy được Hứa Thanh Tiêu đang rất tự tin.