Người Đọc Sách Đại Ngụy ( Dịch Full )

Chương 200 - Chương 200: Triều Đình Chi Tranh, Tranh Đấu Kịch Liệt, Ba Ngày Minh Ý, Quyết Định Sinh Tử (7)

Chương 200: Triều Đình Chi Tranh, Tranh Đấu Kịch Liệt, Ba Ngày Minh Ý, Quyết Định Sinh Tử (7)

Sách bản đẹp được làm bởi Nhân

Zalo: 0945 787 018, bán sách truyện giá rẻ

--------------------------

An Quốc công nổi cơn ngông, cũng quỳ xuống đất.

Rất nhanh sau đó, hơn phân nữa số võ quan cũng nhao nhao quỳ xuống, ra vẻ rất là khiêm tốn.

Hai bên trực tiếp đối đầu.

Nhưng đây mới là trạng thái bình thường, thận chí vào thời điểm khi Võ đế còn tại vị, ngay cả chuyện hai bên đánh nhau cũng có.

“Vũ nhục Thánh nhân mà quốc công nói không phải là chuyện lớn hay sao?”

Tôn Tĩnh An nhìn về phía An quốc công, ngữ khí lạnh lẽo nói.

“Ý của Thánh nhân thì đúng là không thể vũ nhục, nhưng Hứa Thanh Tiêu cũng không phải là môn đồ của Chu thánh, hắn cũng sắp minh ý mà.”

“Nói một câu không dễ nghe thì nếu như Hứa Thanh Tiêu minh ý thành công hơn nữa lại đúng thật sự không phải là Chu thánh chi ý, vậy thì chẳng có tồn tại cái gì gọi là vũ nhục Thánh nhân cả.”

“Về phần chống đối với đại Nho, đây lại càng là lời nói vô căn cứ. Không phải ý của Thánh nhân, muốn chống đối thì cứ chống đối thôi, cho dù ta không phải nho sinh như cũng có xem qua Thánh thư, hình như là trong tất cả các loại sách trong thiên hạ, cho dù là bên trong tự truyện của Thánh nhân đi chăng nữa, cũng chẳng có cuốn sách nào có dạy lời của đại Nho thì nhất định là đúng.”

An Quốc công cũng là một lão hồ ly.

Trong nháy mắt đã tìm ra sơ hở, rồi đánh trả lại.

“Dù sao thì trong chuyện này cả hai bên đều mắc sai lầm.”

“Hứa Thanh Tiêu có vấn đề, Nghiêm Lỗi cũng có vấn đề.”

“Đơn giản chỉ là Hứa Thanh Tiêu không có phẩm vị đại Nho, cũng quá nhỏ tuổi, không tuân theo trưởng bối là sai.”

“Nhưng Nghiêm Lỗi cũng mắc lỗi cậy già lên mặt, cũng là sai.”

Ta đã hòa nhã nói chuyện với ngươi mà ngươi không nghe đúng không?

Được thôi.

Nếu như chuyện này không thể giải quyết kiểu nể mặt mũi nữa, vậy thì cứ dứt khoát thôi, dù sao cũng không vừa mắt nhau từ lâu.

Vậy thì cứ nói thẳng hết ra, không cần phải quanh co lòng vòng.

Ngươi nói Hứa Thanh Tiêu không tôn trọng Thánh nhân? Không tôn trọng đại Nho?

Nhưng Hứa Thanh Tiêu cũng không theo con đường Chu thánh chi ý, vậy cách nói này không được thành lập.

Vậy thì không có cớ gì để phạt hắn.

Lời vừa thốt ra.

Tôn Tĩnh An lại tiếp tục mở miệng.

“An Quốc công nói vậy cũng không đúng, Hứa Thanh Tiêu không minh ý Chu thánh, không lập ý Chu thánh, đây đích thật đúng là lời nói suông.”

“An Quốc công làm sao biết được minh ý của Hứa Thanh Tiêu không phải là ý của Chu thánh?”

Tôn Tĩnh An mắng trả lại.

Lời này nói ra, An Quốc công trầm mặc.

Nhưng rất nhanh thôi, An Quốc công tiếp tục mở miệng nói.

“Lão phu nghe nói Hứa Thanh Tiêu nói muốn minh ý trong ba ngày, thời gian ba ngày cũng không dài, không bằng cứ đợi mà xem Hứa Thanh Tiêu có thể minh ý hay không.”

An Quốc công hồi đáp.

Chỉ là Tôn Tĩnh An lắc đầu nói.

“Hắn chỉ vừa mới tấn thăng bát phẩm, minh ý trong ba ngày, căn bản là không có khả năng, đây chẳng qua chỉ là lời nói sảng nhất thời.”

Tôn Tĩnh An nói như thế.

Ông ta không cho rằng Hứa Thanh Tiêu có thể làm được.

“Lỡ như làm được thì sao?”

“Trên đời này làm gì có chuyện không thể làm được? Tôn đại Nho khó tránh khỏi có chút quá tự phụ rồi?”

An Quốc công bình tĩnh nói.

“Ông đang cố ý kéo dài, ta không nói với ôngnữa.”

Tôn Tĩnh An không muốn trả lời An quốc công nữa, ông ta nhìn về phía Nữ đế nói:

“Bệ hạ, tội của Hứa Thanh Tiêu là tội cực ác, nếu như không nghiêm trị vậy thì văn nhân trong thiên hạ sẽ không phục.”

“Mong bệ hạ nghiêm trị.”

Tôn Tĩnh An vẫn cứ yêu cầu nghiêm trị Hứa Thanh Tiêu.

Bất luận là như thế nào thì cũng đều muốn nghiêm trị hắn.

“Bệ hạ, việc này lão thần không tán đồng, mọi việc như lão thần vừa nói, đều chỉ là một chuyện hiểu lầm, lui lại một bước mà nói cho dù không phải là hiểu lầm thì có làm sao?”

“Hứa Thanh Tiêu không minh Chu thánh chi ý, mấy chuyện trước đó cũng không tính là sai lầm lớn gì.”

“Thần đề nghị, chi bằng cho Hứa Thanh Tiêu thời gian ba ngày, xem hắn có thể minh ý hay không, nếu như minh ý trong ba ngày vậy thì việc này coi như xong.”

“Nếu như không thể minh ý vậy thì chúng ta sẽ bàn lại, chuyện này cũng không phải là không thể.”

An Quốc công nói xong, đưa mắt nhìn về phía Nữ đế.

Thế lực hai bên đấu đá nhau.

Nhưng đến cùng là như thế nào thì vẫn phải do Nữ đế chọn lựa.

“Được.”

Hồi lâu sau.

Giọng của Nữ đế vang lên.

Chỉ vẻn vẹn một chữ nhưng đủ để quyết định chuyện này.

“Bệ hạ, không thể đâu, việc này… có liên quan đến văn nhân trong thiên hạ, liên quan đến uy nghiêm của Thánh nhân.”

“Mong rằng bệ hạ nghĩ lại, nếu như không trừng phạt Hứa Thanh Tiêu thật nặng vậy thì chúng thần làm sao có thể đối mặt với văn nhân trong thiên hạ? Đối mặt với môn đồ của Chu thánh?”

“Nếu đã thế, chi bằng cho thần cáo lão hồi hương, đỡ bị văn nhân trong thiên hạ cười nhạo.”

Tôn Tĩnh an mở miệng.

Đến lúc này, ông ta trực tiếp tung ra đại chiêu.

Dùng cách cáo lão hồi hương để ép Hoàng đế.

Đây cũng là chuyện mà từ xưa đến nay tất cả các nho quan thích làm nhất.

“Làm càn.”

Ngay tức khắc.

Tiếng nói của Nữ đế vang lên.

Chỉ hai chữ vô cùng đơn giản nhưng lại làm cho tất cả văn võ cả triều cùng nhau quỳ xuống, không dám lên tiếng.

Tôn Tĩnh An quá kích động rồi.

Lấy chuyện này để uy hiếp uy nghiêm của Hoàng đế, đây đúng là có hơi hấp tấp.

“Bệ hạ!”

“Thần, vì văn nhân trong thiên hạ, vì vương triều Đại Ngụy, nếu như có người nhục mạ Thánh nhân mà không phải chịu trừng trị.”

“Vậy thì lễ nghĩa sụp đổ rồi!”

Tôn Tĩnh An lớn tiếng nói.

Quyết tâm muốn nghiêm trị Hứa Thanh Tiêu.

Đại điện yên tĩnh.

Nữ đế trầm mặc.

Bách quan cũng trầm mặc.

Qua một lúc lâu.

Nữ đế chậm rãi lên tiếng.

“Trong vòng ba ngày, xem thử Hứa Thanh Tiêu có thể minh ý hay không.”

“Nếu như có thể minh ý vậy thì như lời An Quốc công nói, Hứa Thanh Tiêu không minh ý của Chu thánh, vậy mọi chuyện cứ dừng ở đây đi.”

“Nhưng nếu như sau khi minh ý rồi, đúng là Chu thánh chi ý, vậy thì xử theo phép nước.”

“Nếu như chưa thể minh ý thì ba ngày sau sẽ định đoạt lại.”

“Bãi triều.”

Nữ đế mở miệng, nói ra ý của mình.

Tôn Tĩnh An còn đang muốn nói gì đó nhưng ông ta ý thức được nếu như bệ hạ đã nói vậy thì không thể cưỡng cầu gì nữa.

“Ngô hoàng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế.”

Bách quan hô to, sau đó đứng dậy bãi triều.

Lần tranh đấu này không có kết quả gì, nhưng mọi người đều biết, áp lực cực lớn đều rơi vào trên người Hứa Thanh Tiêu. An Quốc công đã làm rất nhiều chuyện cho Hứa Thanh Tiêu, nhưng cuối cùng có thể giúp được cho Hứa Thanh Tiêu hay không thì phải xem Hứa Thanh Tiêu có thể lập ý thành công hay không.

Cũng vào lúc này, khi bách quan sắp rời khỏi đại điện thì giọng của Nữ đế lại chậm rãi vang lên.

“Nếu như Hứa Thanh Tiêu minh ý mà không phải là Chu thánh chi ý, vậy Tôn ái khanh có thể cân nhắc chuyện cáo lão hồi hương.”

Giọng nói vang lên.

Bách quan sững sờ, vẻ mặt các nho quan đều biến sắc.

Bình Luận (0)
Comment