Bên ngoài điện Thái Hòa.
Bách quan đều đã lui ra.
Tâm trạng của các võ quan dường như rất tốt, như mang theo gió xuân mà rời đi.
Các nho quan đều trầm lặng, không nói một lời mà rời đi.
Đợi sau khi ra khỏi cung, đám võ quan này càng càn rỡ không kiêng dè ai, hô bằng gọi hữu, đến nhà ai ăn uống.
Trong chuyện này có những nỗi hiềm nghi, nhưng cũng có niềm vui từ trong lòng.
Hôm nay trên triều, bọn họ có thể nói là chiến thắng áp đảo, nhìn thấy bọn nho quan bị lép vế, có thể nói là một chuyện rất vui.
"Tôn đại Nho, lão phu hôm nay có chuyện vui, nếu không có việc gì có thể đến nhà lão phu làm khách nha."
Nhìn Tôn Tĩnh An rời đi, An Quốc công kêu một tiếng, cười ha hả mời đối phương tham dự yến tiệc.
"Quốc công khách khí rồi, Tôn mỗ còn có một số việc, không thể đi được."
"Phải rồi, quốc công, không nên vui mừng quá sớm, tính ra, hôm nay chỉ mới là ngày thứ hai, Hứa Thanh Tiêu có thể minh ý được hay không, ngày mai mới có thể biết được kết quả."
Tôn Tĩnh An thản nhiên mở miệng, sau đó dẫn theo người dứt khoát rời đi.
Nhìn Tôn Tĩnh An rời đi, An Quốc công không nói gì, đi về nhà.
Ở phía xa.
Vẻ mặt của Tôn Tĩnh An bình tĩnh, một đám nho quan đi xung quanh phía sau.
"Tôn Nho, đừng nên tức giận làm gì, nội trong thời gian một ngày, Hứa Thanh Tiêu tuyệt đối không thể minh ý."
Lúc này, có một vị đại nho mở miệng, chậm rãi nói.
"Ta hiểu."
"Cho dù là Hứa Thanh Tiêu minh ý, thì có thể như thế nào? Chu thánh nhất mạch của chúng ta cũng không đến mức phải sợ một tên cuồng sinh.”
"Chuyện tranh đấu trong triều hôm nay, cũng không phải vì Hứa Thanh Tiêu, là vì Chu thánh nhất mạch của chúng ta, chỉ là thật không ngờ bệ hạ lại coi trọng Hứa Thanh Tiêu đến thế."
"Nhưng đáng tiếc là, trừ phi bây giờ xuất hiện thánh mới, nếu không người đọc sách Chu thánh nhất mạch, còn có thể trấn thế năm trăm năm."
Tôn Tĩnh An vô cùng bình tĩnh.
Ông ta nói sự thật.
Chuyện tranh đấu trong triều hôm nay, vốn ông ta cũng không phải thực sự tức giận với Hứa Thanh Tiêu, chỉ là một người cuồng sinh mà thôi, ở trong mắt bọn họ, Hứa Thanh Tiêu đích xác chỉ là một tiểu cuồng sinh.
Sở dĩ nhằm vào Chu thánh nhất mạch, là để cho người đọc sách trong thiên hạ nhìn thấy, kết cuộc của việc vu khống Chu thánh, cũng khiến cho người đọc sách trong trong thiên hạ đều biết, ai là vi tôn của Nho đạo đương thời.
Đây mới là điều mà bọn họ chú ý tới.
Về phần Hứa Thanh Tiêu?
Bọn họ cũng không quan tâm, cho dù Hứa Thanh Tiêu thật sự suôn sẻ minh ý, thì sao nào?
Lấy sức mạnh của một người để đối kháng với toàn bộ môn đồ của Chu thánh sao?
Đi ngủ rồi nằm mơ đi.
Không thể có khả năng Hứa Thanh Tiêu sẽ thành thánh.
Điều này là không thể.
"Ừm, ta hiểu ý của Tôn Nho, mọi chuyện vẫn phải chờ đến ngày mai xem sao."
"Nếu Hứa Thanh Tiêu không có minh ý, đến lúc đó chúng ta cùng nhau tấu lên, cho dù bệ hạ có thiên vị như thế nào, cũng sẽ không thể vì một tên cuồng sinh mà đắc tội với chúng ta."
Người kia cũng gật gật đầu, Tôn Nho cũng không nói thêm gì nữa, đi về phía Văn cung.
Cứ như thế, một canh giờ sau.
Trong Vĩnh Bình vương phủ.
Ở giữa đại sảnh.
Mộ Nam Bình đứng ở trong sảnh, nhìn phụ thân mình, tràn đầy vẻ tò mò nói.
"Phụ thân, trong triều có tin tức gì không?"
Mộ Nam Bình vô cùng tò mò hỏi.
"Tôn Nho với An Quốc công cãi nhau gần nửa canh giờ, hai người thật sự rất tức giận."
"Cũng may bệ hạ không có quyết định gì, nhưng phụ vương nhìn ra được, Hứa Thanh Tiêu có thể vượt qua kiếp nạn này hay không, thì phải xem hắn có thể minh ý hay không."
"Phụ vương nhận được tin tức, ngày mai, nếu Hứa Thanh Tiêu có thể minh ý thì dễ nói chuyện rồi."
"Nhưng nếu ngày mai Hứa Thanh Tiêu không thể minh ý thành công, chỉ sợ sẽ có ít nhất bốn vị đại nho muốn liên danh tấu lên bệ hạ."
"Cửa ải này, sợ là Hứa Thanh Tiêu có chút..."
Vĩnh Bình quận vương nói đến đây thì không nói tiếp nữa.
Bởi vì Mộ Nam Bình có thể hiểu được ý sau là gì.
"Ba ngày minh ý, chuyện này….quả thực quá khó khăn rồi, phụ vương, nếu thật sự là như thế, ngày mai lên triều, người nhất định phải nói giúp cho Hứa Thanh Tiêu.”
"Nhi thần đã gặp Hứa Thanh Tiêu, người này quả thực có đại tài vạn cổ, nếu người này có thể vào kinh phụ tá bệ hạ, Đại Ngụy sau này sẽ trở nên huy hoàng."
Mộ Nam Bình mở miệng, khẩn cầu phụ thân mình ngày mai lên triều nói thêm mấy câu tốt cho Hứa Thanh Tiêu, dù sao ba ngày minh ý, đây dường như là chuyện không thể nào.
"Để ta xem tình hình thế nào đã."
Vĩnh Bình quận vương đứng dậy, rời khỏi đại sảnh, chuyện trên triều đình, ông ta tự có chủ ý riêng, nói hay không nói cũng phải xem thế cục mới quyết định được, quan hệ giữa Mộ Nam Bình và Hứa Thanh Tiêu cũng không tệ.
Nhưng ông ta là quận vương, chuyện trên triều đình, tuyệt đối không thể đùa giỡn được.
Trên thực tế, không chỉ riêng ông ta.
Cho dù là trong phủ các đại quốc công, phủ tướng quân, cũng đều đang thảo luận về chuyện Hứa Thanh Tiêu có thể minh ý thành công hay không.
Trong vòng ba ngày minh ý thành công.
Hôm qua đã trôi qua một ngày, chỉ còn lại nửa ngày hôm nay và cả ngày mai.
Nếu như giờ tý ngày mai, Hứa Thanh Tiêu không thể minh ý, vậy thì phiền to rồi.
Bọn họ tuy là võ phu, nhưng cũng biết quân tử minh ý khó khăn đến mức nào.
Nhưng bất luận như thế nào, điều nên giúp cũng đã giúp rồi, những chuyện còn lại, cũng chỉ có thể xem phúc phần của Hứa Thanh Tiêu mà thôi.
Chuyện trong triều đình đã nhanh chóng truyền đến các quận phủ.
Phủ Nam Dự cũng nhận được tin tức.
Khi biết được tin tức này, trên dưới phủ Nam Dự cũng không được vui vẻ gì.
Dù sao quân tử minh ý, đối với người đọc sách bình thường mà nói, có thể cần tới mười năm, hai mươi năm, ba mươi năm, năm mươi năm cũng không thấy có thể minh ý.
Cho dù là một số thiên tài mà nói, cũng không thể nói ba ngày là có thể minh ý.
Điều này không liên quan gì đến thể chất.
Cho nên khi tin tức truyền đến, người đọc sách ở phủ Nam Dự không hiểu sao lại khẩn trương hẳn lên.
Nhưng mọi người càng thêm hiểu rõ, lúc này không thể đi quấy rầy Hứa Thanh Tiêu, phải để cho hắn yên tĩnh, bởi vì thời gian không còn nhiều nữa rồi.
Không chỉ có người đọc sách ở phủ Nam Dự, ngay cả dân chúng cũng đang cầu nguyện cho Hứa Thanh Tiêu có thể minh ý, rất nhiều dân chúng cũng không biết cái gì gọi là minh ý, nhưng cũng cầu nguyện.
Có thể nói, chuyện Hứa Thanh Tiêu minh ý, đã trở thành đề tài đầu tiên của Đại Ngụy.
Khắp nơi đều đang bàn luận về chuyện Hứa Thanh Tiêu có thể minh ý hay không.
Mà trong lao ngục Đại Ngụy.
Tất cả phạm nhân đều bị dời đi, Hứa Thanh Tiêu minh ý là chuyện trọng tâm của cả phủ Nam Dự hiện giờ.
Nếu là minh ý, Hứa Thanh Tiêu sẽ quét sạch tất cả trở ngại, tất cả mọi chuyện đều sẽ được giải quyết.
Nếu như không thể minh ý thì sẽ giống như một bọt sóng trong sông dài, chỉ làm cho người ta tiếc nuối, đồng thời cũng sẽ đem lại vô vàn phiền phức.