Người Đọc Sách Đại Ngụy ( Dịch Full )

Chương 202 - Chương 202: Hứa Thanh Tiêu Minh Ý Lập Ngôn, Thiên Địa Học Đồ, Nho Giáo Dị Tượng, Chấn Động Đại Ngụy (2)

Chương 202: Hứa Thanh Tiêu Minh Ý Lập Ngôn, Thiên Địa Học Đồ, Nho Giáo Dị Tượng, Chấn Động Đại Ngụy (2)

Trong lao ngục.

Hứa Thanh Tiêu vẫn đang quên mình.

Trong đầu hắn vẫn luôn suy nghĩ bốn chữ.

Tri hành hợp nhất.

Hắn phải dùng suy nghĩ của mình để hiểu, làm như thế mới có thể tạo ra minh ý.

Cái gọi là minh ý, đơn giản mà nói là hiểu rõ được ý nghĩa.

Hiểu rõ được ý nghĩa quân tử của mình.

Mình vì sao phải làm quân tử.

Mình phải làm thế nào mới có thể trở thành quân tử.

Tri hành hợp nhất.

Bốn chữ này thoạt nhìn thì vô cùng đơn giản, nhưng khi lý giải chi tiết về nó, khi suy ngẫm tỉ mỉ về nó, sẽ sinh ra chuyện khó có thể lĩnh ngộ.

Thời gian trôi qua từng chút một.

Bầu trời ở phủ Nam Dự vẫn là mây đen giăng kín.

Trong lòng mọi người cũng u ám nặng nề như cũ.

Tất cả mọi người đều chờ mong, chờ mong Hứa Thanh Tiêu có thể minh ý.

Ban đêm.

Trong lao ngục không có chút tiếng động.

Hứa Thanh Tiêu như bàn thạch, ngồi ở chỗ đó, không nhúc nhích.

Cách thời gian ước định ba ngày.

Chỉ còn mười hai canh giờ cuối cùng.

Như lúc vừa mới bắt đầu, Hứa Thanh Tiêu chỉ còn lại mười hai canh giờ.

"Tri hành hợp nhất là gì."

Trọng tâm của nó là 'tri' và 'hành'.

Tri, không phải nghĩa là biết, mà là biết rõ đạo lý.

Một người nếu muốn đạt được cảnh giới tri hành hợp nhất.

Nhất định phải biết rõ đạo lý.

Nếu ngay cả đạo lý tối thiểu mà ngươi cũng không biết, thì sao có thể làm được?

Khi ngươi thật sự biết rõ đạo lý rồi, ngươi mới đi làm, đó mới chính là hành.

Cho nên tri hành hợp nhất, Hứa Thanh Tiêu dùng ý tứ đơn giản nhất để lý giải chính là.

'Đã biết rồi' ‘Thì sẽ làm’

Không có khó khăn hay không khó khăn gì cả, thế giới rất nhiều chuyện, sở dĩ không làm được, lý do đều chỉ là.

'Không biết' 'không lập tức đi làm'

Còn có một tầng ý nghĩa nữa là.

Khi ta chắc chắn điều ta làm là đúng, thì ta mới có thể làm, vậy nên ta mới có thể đi thực hiện nó.

Cũng giống như trong yến tiệc lầu các Nam Dự.

Học sinh thư viện Thiên Minh hết lần này đến lần khác khiêu khích mình.

Mình ra tay giáo huấn bọn họ, là không có sai.

Mình đánh nhau giỏi hơn bọn họ, đi đánh đám người này, cũng là không sai.

Cho nên mình mới có thể thực hiện.

Điều này cũng có thể được gọi là tri hành hợp nhất.

Trong trường hợp biết rõ đạo lý, làm những gì bản thân muốn làm, làm những gì bản thân nên làm, làm những gì bản thân có thể làm.

Người quân tử có việc không nên làm có việc tất phải làm

Trong khoảnh khắc này.

Xung quanh Hứa Thanh Tiêu tràn ngập ánh sáng màu tím, đây là Hạo Nhiên chính khí, lao ngục u ám vô cùng trong nháy mắt được chiếu sáng.

Thế nhưng điều này cũng không có nghĩa là Hứa Thanh Tiêu thực sự minh ý.

Chỉ có thể chứng minh Hứa Thanh Tiêu đã mở ra được cánh cửa lớn này.

Hiện giờ cần Hứa Thanh Tiêu thực sự bước ra một bước, bước vào trong đại môn, như vậy mới coi như là minh ý.

"Đây là tri hành hợp nhất của Dương Minh tiên sinh."

"Cũng không phải tri hành hợp nhất của ta."

“Ta đã hiểu được tri hành hợp nhất của Dương Minh tiên sinh, nhưng tri hành hợp nhất của ta là gì?”

Hứa Thanh Tiêu lâm vào trong suy tư, ánh sáng màu tím dần dần tiêu tán.

Hắn lại suy nghĩ, hắn lại suy ngẫm.

Thời khắc này.

Ý thức của Hứa Thanh Tiêu giống như tiến vào trong biển sao.

Quần tinh lấp lánh, tinh hà như cát.

Hứa Thanh Tiêu đang cố gắng suy nghĩ.

Mà thời gian vẫn cứ trôi qua từng chút một.

Mặt trời mọc ở phía đông.

Giờ thìn.

Cách thời gian ước định ba ngày chỉ còn chưa đầy bảy canh giờ, mây đen mù mịt giăng đầy trên bầu trời phủ Nam Dự, giống như nội tâm dân chúng vậy.

Cả Nam Dự phủ đều có chút khẩn trương.

Bọn họ chờ mong Hứa Thanh Tiêu minh ý, nhưng kỳ thực trong lòng nhiều người cũng biết rõ, trong vòng ba ngày minh ý, đây là chuyện không có khả năng.

Học sinh thư viện Thiên Minh đã được hộ tống đến phủ viện, có trọng binh canh gác, để tránh chuyện lại kích động mâu thuẫn.

Bọn họ ai nấy đều nhìn chăm chú vào bầu trời, nhìn về phía lao ngục của Hứa Thanh Tiêu, trong ánh mắt đều tràn ngập vẻ cười nhạo.

Ba ngày minh ý.

Họ cảm thấy đây là một trò cười.

Bất luận như thế nào cũng không thể thực hiện được.

Trong kinh đô Đại Ngụy, hôm nay bách quan dường như cũng không có tâm tư gì, bọn họ cũng đang chờ một tin tức.

Nếu Hứa Thanh Tiêu có thể minh ý, Văn cung Đại Ngụy, Thiên Cơ đài Đại Ngụy đều có thể biết được tin đầu tiên, hiện giờ không có bất kỳ tin tức gì, cũng chỉ có thể chứng minh Hứa Thanh Tiêu vẫn chưa minh ý.

Giờ ngọ.

Lại trôi qua hai canh giờ.

Vẫn không có bất kỳ động tĩnh gì, ngoại trừ từng đợt tiếng sấm ngẫu nhiên ra, không có dị tượng nào khác.

Thời gian còn lại cho Hứa Thanh Tiêu... không còn nhiều nữa.

Còn lại năm canh giờ cuối cùng.

"Nếu Hứa huynh thật sự không thể minh ý, chúng ta cũng phải thề chết bảo hộ Hứa huynh."

Dưới loại áp lực này, có người nhịn không được mở miệng, bởi vì quá mức áp lực.

Bọn họ đều nhận được tin tức của triều đình.

Nếu Hứa Thanh Tiêu minh ý.

Mọi chuyện sẽ không sao.

Nếu Hứa Thanh Tiêu không thể minh ý.

Thì sẽ rắc rối to.

Cứ như vậy, cả phủ Nam Dự ai ai cũng lo lắng cho Hứa Thanh Tiêu, ai cũng cảm thấy sốt ruột cho Hứa Thanh Tiêu.

"Đừng lắm lời nữa, im lặng chờ đi, ta tin chắc rằng Hứa huynh tất có thể minh ý."

Có người hét lên kêu trật tự lại, im lặng chờ đợi là được, đừng tạo ra các loại áp lực vô hình nữa.

Rất nhanh thôi mọi người đều im lặng.

Cũng vào lúc này.

Thời gian cũng đã gần hết.

Cách thời gian ước định ba ngày chỉ còn lại có năm canh giờ cuối cùng.

Mà trong đại lao.

Ánh sáng màu tím lại lần nữa xuất hiện.

Tri hành hợp nhất là gì!

Tri hành hợp nhất là gì?

Tri hành hợp nhất là gì.

Trong đại lao.

Đại não của Hứa Thanh Tiêu đang liên tục chuyển động.

Biết trước rồi làm sau.

Biết rồi sẽ làm.

Không làm và chưa biết?

Không biết làm sao làm?

Các loại lý luận không ngừng nảy ra và phát triển trong não.

Hứa Thanh Tiêu suy nghĩ đến cực hạn, đây là trạng thái điên cuồng, hắn hoàn toàn quên mình, đang nghiêm túc suy nghĩ.

"Án tâm binh bất động, ung dung như nước lặng.”

“Hiểu rõ vạn vật, diệt trừ khinh ngạo."

"Quân tử như ngọc lại như sắt."

Các loại ý niệm sinh ra, thời khắc này ánh sáng màu tím của Hạo Nhiên chính khí bao trùm toàn bộ đại lao.

Thiên Địa Văn cung trong đầu Hứa Thanh Tiêu cũng theo đó chấn động.

Trong Văn cung, Triều Ca hiện hình, hắn cảm nhận được Văn cung chấn động, cũng cảm nhận được Hứa Thanh Tiêu đang minh ý.

"Tân thánh chi ý! Hứa huynh đang minh ý tân thánh, từ xưa đến nay, điềm báo thánh nhân, Hứa huynh có tư cách thánh nhân sao?”

Triều Ca nắm chặt nắm tay, lai lịch của hắn quá lớn, biết được rất nhiều chuyện, trong nháy mắt liền cảm ứng được Hứa Thanh Tiêu đang ngộ minh ý tân thánh, nếu Hứa Thanh Tiêu thật sự có thể minh ý thành công, vậy tương lai của hắn, rất có khả năng thành thánh rồi.

Ầm ầm ầm!

Bình Luận (0)
Comment