"Nhưng trong lời lại nói, động một chút chính là lầm đường lạc lối, tà đạo lệch cửa, hy vọng Hứa Thanh Tiêu biết sai có thể sửa, tự mình hóa thành thánh nhân, mà Hứa Thanh Tiêu ngược lại trở thành người xấu? Lợi hại lợi hại!”
"Chả trách thà chọc tiểu quỷ, chớ chọc nho sinh, há miệng chết cũng có thể nói là sống, quả thực làm người ta tức chết mà, cũng quả thực cảm thấy bất bình cho Hứa Thanh Tiêu."
Thế hệ trẻ mở miệng, phẫn nộ bất bình, từ khi bọn họ biết được gia gia mình ở trên triều đình nói giúp Hứa Thanh Tiêu.
Mà Hứa Thanh Tiêu cũng đã minh ý, thậm chí sau khi gây ra động tĩnh lớn như vậy, bọn họ cũng đã sinh ra hảo cảm với Hứa Thanh Tiêu.
Thứ nhất, Hứa Thanh Tiêu làm người thẳng thắn, giận dữ mắng đại nho, bản thân bọn họ cũng không ưa nho sinh, hành động của Hứa Thanh Tiêu, bọn họ vô cùng hài lòng, rất hợp ý thích.
Thứ hai, An Quốc công giúp Hứa Thanh Tiêu, Hứa Thanh Tiêu tất nhiên cũng sẽ nhớ ân, tương lai tất sẽ đến phủ An Quốc công bọn họ, rất có thể sẽ trở thành người của mình, cho nên sớm sinh ra hảo cảm cũng là chuyện bình thường.
Chính là bởi vì hai điểm này, sau khi bọn họ nhìn thấy Văn cung Đại Ngụy phát ra chiêu cáo, bọn họ mới có thể phẫn nộ như thế, tức giận như thế.
Bất bình giùm cho Hứa Thanh Tiêu.
Nhưng sau khi bọn họ nói xong những lời này, trong đại sảnh một mảnh yên tĩnh, một lát sau, giọng nói của An Quốc công vang lên.
"Nói đủ chưa hả?"
“Nói xong chưa hả?"
Ông ta mở miệng, giọng nói bình tĩnh, nhưng lại làm cho mọi người không dám nói chuyện.
Đợi mọi người hoàn toàn yên tĩnh, giọng nói của An Quốc công tiếp tục vang lên.
"Các ngươi thuở nhỏ ở hoàng cung, hơn nữa đa số đều có chức vụ quan trọng, ta vốn tưởng rằng các ngươi hẳn là biết được một ít quy củ trong triều."
"Nhưng không nghĩ tới chính là, các ngươi vẫn ngu ngốc như thế."
An Quốc công mở miệng, giận dữ mắng mọi người, mắng bọn họ càng thêm trầm mặc, nhưng cũng có một chút khó hiểu, chỉ là không dám đặt câu hỏi.
"Các ngươi mới vừa nói, đám nho sinh này ngoan độc? Không từ thủ đoạn?”
"Ta ngược lại cảm thấy bọn họ làm đúng, còn nữa các ngươi là lần đầu tiên quen biết đám nho sinh này sao?"
"Nhớ kỹ, ở trong triều đình, ở trong kinh đô Đại Ngụy, vĩnh viễn không có cái gì gọi là đúng sai, chỉ có lợi ích."
"Mỗi người đều có lập trường riêng của mỗi người, chuyện này nếu bọn họ thừa nhận sai lầm, vậy ngược lại, văn nhân trong thiên hạ phải làm sao bây giờ?"
"Bọn họ có phục không? Họ sẽ không phục, bởi vì các vị thánh không thể bị làm nhục.”
"Mà chuyện này, bọn họ quả thực đã sai trước, nhưng có sai thì đã làm sao? Miễn là không phải là một sai lầm lớn, thì sẽ không có vấn đề gì cả. ”
"Dùng loại cách này, bức kẻ thù vào đường cùng, đây mới là người thông minh thực sự, cũng không đến mức nói, khiến bản thân mình rơi vào đường cùng?"
An Quốc công mở miệng nói, gằn từng chữ, trách cứ đến mức làm cho đám con cháu đời thứ ba này càng thêm trầm mặc.
Nhưng những gì ông nói, không sai một chút nào.
Quả thực, mỗi người đều có lập trường của mình, Hứa Thanh Tiêu có lập trường của Hứa Thanh Tiêu, An Quốc công có lập trường của ông ta.
Giúp ngươi, hoặc không giúp ngươi, thứ chú ý đến là gì? Thứ chú ý đến chính là lợi ích, trên triều đình, trợ giúp Hứa Thanh Tiêu, không phải bởi vì Hứa Thanh Tiêu có bao nhiêu tầm quan trọng đối với mình.
Mà là mượn Hứa Thanh Tiêu để chèn ép đám nho thần này, về phần Hứa Thanh Tiêu đại tài như thế, đây xem như là vô tình cắm liễu liễu đơm bông, hắn bày ra thực lực của mình, bày ra lợi ích của mình.
Vậy mình có thể kết giao với Hứa Thanh Tiêu, có thể chỉ điểm cho Hứa Thanh Tiêu, bởi vì Hứa Thanh Tiêu tương lai có thể mang đến chỗ tốt cho mạch này của ông ta.
Chỉ có bấy nhiêu mà thôi.
Trên thế giới này làm gì có kết giao bằng hữu chớp nhoáng như vậy? Cho dù là nam nữ, cái gọi là yêu từ cái nhìn đầu tiên chẳng qua cũng chỉ là cảm thấy đối phương tướng mạo tuấn tú, hoặc là tướng mạo mỹ miều mà thôi.
Trong triều đình, nếu đi nói về tình bằng hữu? Đi nói chuyện phải trái? Đi nói chuyện đúng sai? Điều đó có buồn cười không? Cực kỳ buồn cười! Thậm chí còn nói là cực kỳ ngu ngốc.
Người làm quan, không nhất định phải không từ thủ đoạn, nhưng nhất định phải thấy rõ từng việc, không nên lấy một vài thứ khó hiểu để đo lường.
Bởi vì rất nhiều điều, không có đúng hay sai, chỉ có vị trí và lợi ích.
"Gia gia chỉ dạy rất đúng ạ, các tôn nhi đã hiểu rồi."
Đợi An Quốc công răn dạy mọi người xong, có người mở miệng, cúi đầu nhận sai, những người còn lại cũng nhận sai theo.
"Phụ thân, người nói nhiều như vậy, vậy thái độ của người là gì? Chúng ta không đợi Hứa Thanh Tiêu sao?”
Rốt cục đời thứ hai có người mở miệng, bọn họ có thể lý giải tâm tư của An Quốc công, nhưng lại không rõ An Quốc công rốt cuộc có ý nghĩ gì.
Là giúp Hứa Thanh Tiêu? Hay là không giúp Hứa Thanh Tiêu đây?
An Quốc công nhìn thoáng qua đối phương, sau đó chậm rãi mở miệng nói.
"Nếu vi phụ đoán không sai, chuyện này đã bị đám Nho sinh này hóa giải rồi."
"Ta nghĩ đã có người vào cung, tìm bệ hạ bẩm sự tình, Văn cung Đại Ngụy cũng luyến tiếc một Tôn Tĩnh An cáo lão hồi hương."
"Cho nên việc này, dừng lại ở đây, phiền toái duy nhất chính là Hứa Thanh Tiêu, hắn lại một lần nữa lâm vào nguy cơ, có điều cũng may hắn đã minh ý lập ngôn, văn nhân tầm thường không có tư cách đàm luận gì với hắn."
"Qua vài ngày hắn nhất định sẽ đến kinh đô Đại Ngụy, như vậy, Cảnh nhi, ngươi phái người chạy vạn dặm gấp rút cho ta, chuẩn bị cho ta một phần hạ lễ, nhớ kỹ hạ lễ không cần quá nhiều, nói là ta cho."
"Mời hắn đến kinh đô, đến phủ An Quốc ta ngồi chơi một chút."
"Hứa Thanh Tiêu là đại tài, nhưng rốt cuộc là người như thế nào, trước khi chưa gặp mặt, cũng không cần suy nghĩ quá rõ ràng."
"Nếu hắn thật sự có năng lực, lão phu không ngại kết phái với hắn, cùng lắm thì tìm cháu gái gả cho hắn, làm thông gia là được."
"Nếu hắn chỉ là hữu tài vô trí, vậy thì quên đi, coi như là một lần bèo nước gặp nhau.”
An Quốc công nói ra suy nghĩ của mình.
Sự tình đến mức này, coi như hoàn toàn chấm dứt, Văn cung Đại Ngụy cũng thừa nhận sai lầm của mình, cũng trừng phạt Nghiêm Lỗi, tuy rằng cách làm làm cho người ta cảm thấy ghê tởm, nhưng đứng ở trên lập trường của Văn cung Đại Ngụy, đây là đúng, hơn nữa là chuyện cực đúng.
Người có thể đứng ở triều đình, không có một người nào là ngu xuẩn, mọi người cũng sẽ không do dự điều gì, dừng lại ở đây là tốt nhất.
Đơn giản chỉ là Hứa Thanh Tiêu lại phải đối mặt với một lựa chọn mà thôi.
Nhưng đây không phải là chuyện quan trọng gì.
Tất cả mọi chuyện, vẫn phải chờ Hứa Thanh Tiêu đến rồi nói sau.
"Hiểu rồi, ý của phụ thân người là, ngày mai trên triều đình, sẽ không tranh cãi gì."
Đối phương gật gật đầu, lĩnh ngộ ý tứ trong đó.
Nhưng sau một khắc, lông mày của An Quốc công lại nhướn lên, nhìn đứa con trai này rồi nói.
"Ai nói ta sẽ không tranh cãi?"