"Ta chẳng những sẽ đi tranh cãi, ta còn muốn mắng chửi đám phá nho này, trời ban cơ hội tốt như thế, nếu không mắng, chẳng phải là bỏ lỡ vô ích sao?"
"Đám cẩu vật này, âm hiểm giả dối, ngụy trang mình thành thánh nhân, rõ ràng là mình thua, còn phải nói là bọn họ khoan dung đại lượng tha thứ cho Hứa Thanh Tiêu?"
"Ngươi xem ngày mai ta lên triều có phỉ nhổ vào mặt bọn cẩu vật này hay không."
An Quốc công mắng.
Cho tới nay trên cơ bản đều là nho quan răn dạy bọn họ cái này không được cái kia không được, chỉ cần đám võ quan bọn họ nói sai câu nào, sẽ bị lấy ra bị roi liên miên.
Hiện giờ thật vất vả mới có được cơ hội này, ông ta còn không mắng? Giữ lại tới năm sau à?
Mọi người: "..."
Cũng vào lúc này, có gia đinh cực nhanh chạy tới, thở hồng hộc nói.
"Lão gia, lão gia, vừa rồi tiểu nhân ở bên ngoài nhìn thấy mấy quốc công phái người đi mua lễ vật, một xe kéo đi, nói là tặng lễ cho Hứa Thanh Tiêu."
Theo thanh âm này vang lên, An Quốc công không khỏi nhất thời đứng dậy.
"Được lắm, đám khốn kiếp này, buổi sáng còn theo ta, bảo ta không cần tặng lễ, phải thể hiện tư thái quốc công, không nghĩ tới từng người một còn đi tặng lễ?"
"Mau, Cảnh nhi, đi chuẩn bị thêm chút lễ vật, đưa qua cho Hứa Thanh Tiêu, tăng nhanh tốc độ, dùng phi thuyền đi tặng đi, đừng để trễ hơn đám lão khốn kiếp này."
Vừa nghe lời này, An Quốc công nhất thời hơi choáng.
Ông ta vừa rồi sở dĩ nói như vậy, hoàn toàn là bởi vì ông ta đã thương lượng xong hết với mấy quốc công khác rồi, ý tứ của mọi người chính là nói.
Không nên đối xử quá tốt với Hứa Thanh Tiêu, cũng không cần tặng lễ linh tinh, dù sao ông ta cũng là quốc công, tất cả mọi người đều là quan viên có uy danh.
Hứa Thanh Tiêu thì có thể tốt đến thế nào chứ?
Lúc ấy An Quốc công còn cảm thấy rất có đạo lý, nhưng vẫn cẩn thận an bài, để cho nhi tử của mình chuẩn bị một phần lễ vật, không cần quá nhiều, coi như là khách khí.
Nhưng không nghĩ tới đám khốn kiếp này lại lừa dối cả mình, từng người đích thân gửi quà của mình đi trước?
Được lắm, thật sự là một đám khốn kiếp.
An Quốc công bị chọc cho tức giận rồi, ông ta thật sự rất tức giận, nguyên nhân còn là gì nữa chứ, Hứa Thanh Tiêu là người như thế nào? Một bài Mãn Giang Hồng hắn có thể kết luận, Hứa Thanh Tiêu tương lai chủ chưởng binh phạt, là người của võ quan bọn họ.
Ngươi nói không muốn lôi kéo sao? Đây nhất định là chuyện không thể nào, hắn hận không thể trực tiếp lôi kéo Hứa Thanh Tiêu về phe mình.
Nhưng mà sáng nay, đàm luận cùng mấy vị quốc công và vương hầu một phen, ý tứ của mọi người đều là nói, không thể lôi kéo quá lộ liễu, tránh để người ta coi thường mình.
Ngẫm lại cũng đúng, cho nên mới có thể ở trước mặt con cháu giả vờ như thế, làm ra vẻ mình cao cấp.
Nhưng không nghĩ tới chính là, đám người này lại làm chuyện như vậy.
Ngấm ngầm sau lưng mình.
Quả nhiên binh bất yếm trá, đám thất phu này.
Nghĩ tới đây, An Quốc công không khỏi trực tiếp đi ra đại môn, tức giận đùng đùng.
"Cha, người đi đâu?"
“Gia gia, người muốn đi đâu?”
An Quốc công đầu cũng không ngoái lại nói.
“Đi nói đạo lý!”
Thanh âm vang lên, mọi người lại trầm mặc, bởi vì bọn họ biết đạo lý mà An Quốc công nói gì gì.
Trong khi đó.
Phủ Nam Dự.
Đợi Hứa Thanh Tiêu minh ý qua đi, tất cả dân chúng cũng đều trở về, là Hứa Thanh Tiêu chủ động mở miệng, muốn mọi người trở về.
Từ xưa đến nay, chuyện dân biến, cũng không phải chuyện nhỏ, mặc kệ ngươi có lý do gì, tụ tập dân chúng gây rối, đều là tội lớn chém đầu.
Có điều mình minh ý, hơn nữa dân chúng cũng không có gây chuyện, mà tụ tập cùng một chỗ, giải oan cho hắn mà thôi.
Với các loại thế cục của triều đình hiện nay mà xem, không có khả năng làm ra chuyện quá mức nghiêm pháp.
Cho nên Hứa Thanh Tiêu để cho mọi người trở về trước, coi như là kịp thời cứu vớt, miễn cho việc rước vào phiền toái lớn hơn.
Dân chúng cũng vô cùng nghe theo lời Hứa Thanh Tiêu nói, đều trở về, nên làm thế nào thì như thế ấy, nhưng bọn họ biết, một khi Hoàng đế không hạ ý chỉ, chuyện này vẫn chưa tính là xong được.
Trong Lý phủ.
Hứa Thanh Tiêu lẳng lặng nghỉ ngơi trong phòng.
Nhưng trên thực tế lại tiến vào trong Thiên Địa Văn cung.
Đã là thất phẩm minh ý, phải đúc tân khí với đúc tân văn.
Trong Thiên Địa Văn cung.
"Hứa huynh, minh thánh nhân chi ý, quả nhiên là chấn cổ bộc kim, Triều Ca bội phục."
Nhìn thấy Hứa Thanh Tiêu, hành lễ với Triều Ca, khen ngợi tư chất của Hứa Thanh Tiêu.
"Chỉ là thất phẩm, Triều Ca huynh quá khen rồi, Nho đạo nhất phẩm nhất trọng thiên (mỗi phẩm cách nhau một tầng trời), lúc này ta mới hiểu được, ý nghĩa của những lời này, tư chất như vậy cho dù tốt hơn nữa, nếu tương lai không có tinh tế lĩnh ngộ, chỉ sợ cả đời khó tấn nhất phẩm."
Hứa Thanh Tiêu đáp lễ, đồng thời cũng có tự biết mình.
Thất phẩm minh ý, hắn đã làm được.
Nhưng Lục Phẩm lập ngôn, hắn còn chưa làm được, hơn nữa lập ngôn càng thêm khó khăn, lập ngôn này, không phải nói ta muốn làm cái gì là làm cái đó, nhân sinh của ta muốn làm cái gì là làm cái đó, thì coi như là lập ngôn.
Mà là lập ngôn từ nội tâm, nếu không vì sao ngươi lại lập ngôn, chính vì ngươi muốn làm gì thì làm sao?
"Hứa huynh thiên phú như thế, vả lại có thể trầm ổn như thế, Ngu huynh cũng có chút ngưỡng mộ."
Triều Ca cảm khái nói, những lời này của hắn là sự thật, quả thực có chút hâm mộ Hứa Thanh Tiêu, nhập học hơn một tháng đã minh ý.
Hơn nữa minh ý còn là thánh nhân chi ý, như vậy, thế mà còn có tâm tính khó có được, thật sự làm cho người ta không thể không cảm khái mà.
Có điều cũng vào lúc này, Triều Ca tiếp tục nói.
"Hứa huynh là tới khắc tân văn, đúc tân khí đúng không?"
Triều Ca hỏi.
"Ừm, đã thăng cấp thất phẩm, sợ không kịp, cho nên sau khi bình tâm thì dự tính khắc văn đúc khí."
Hứa Thanh Tiêu cũng không có hàm xúc gì, trực tiếp nói.
"Hiền đệ khoan hãy vội, đã đến thất phẩm, có thể chậm lại một chút."
"Huynh bây giờ phải suy nghĩ thật rõ ràng, minh ý văn chương là cái gì, cùng với đúc văn khí bọc thế nào, đến trình độ này, không cần quá gấp."
Triều Ca nghiêm túc nói, nói cho Hứa Thanh Tiêu biết hiện tại không cần quá gấp, suy nghĩ rõ ràng rồi lại đến.
"Có thể trì hoãn không?"
Hứa Thanh Tiêu có chút tò mò, dù sao lúc trước cũng không thể kéo dài.
Hắn cũng sợ chậm trễ thời gian, cho nên mới vội vội vàng vàng trở lại Lý phủ nghỉ ngơi.
"Không sao cả, sau khi minh ý, không cần gấp gáp như thế, trọng điểm là minh và ý, lúc trước dưỡng khí, thông suốt, tu thân, đều là trụ cột, đến minh ý chi cảnh, thì không thể như thế được."
Triều Ca trả lời.