Hứa Thanh Tiêu hiểu, lúc trước vội vàng là bởi vì vừa mới nhập phẩm, chú tạo bất kỳ văn khí nào, kể cả khắc bất kỳ văn chương nào cũng không sao cả, bởi vì ở giữa Nho đạo, ngươi chỉ giống như một hài đồng ngây thơ vô tri bình thường.
Nhưng bây giờ minh ý, đại biểu ngươi đã lớn lên, lớn lên ngươi sẽ biết ngươi muốn cái gì, không phải nói ngươi tùy tiện đúc ra đồ đạc, thì nhất định thích hợp với ngươi.
Thích hợp, mới là vương đạo.
"Vậy đã như thế, ngu đệ xin rời đi trước, bên ngoài còn có rất nhiều chuyện cần phải xử lý, không quấy rầy Triều Ca huynh nữa."
Hứa Thanh Tiêu mở miệng nói, đồng thời lại hành lễ với Triều Ca.
Người kia đáp lễ, lập tức Hứa Thanh Tiêu liền biến mất trong Văn cung.
Đợi sau khi rời khỏi Văn cung.
Trong phòng, Hứa Thanh Tiêu mở con ngươi ra, liền nghe thấy tiếng thì thầm bên ngoài.
Là giọng nói của đám người Lý Hâm và Trần Tinh Hà.
Từ trên giường đi xuống, Hứa Thanh Tiêu đẩy cửa phòng ra, trên mặt mang theo nụ cười ôn hòa, nhìn về phía ba người.
"Bái kiến Lý huynh, bái kiến Vương huynh, bái kiến Trần sư huynh."
Ba người tụ tập ở ngoài cửa, lẩm bẩm một ít chuyện Văn cung triều đình, sợ quấy rầy mình cho nên không dám vào.
Cho nên Hứa Thanh Tiêu trực tiếp đi ra.
"Sư đệ, có một chuyện sư huynh cần nói với đệ, nhưng mà sau khi đệ nghe xong thì chớ có tức giận."
Trần Tinh Hà mở miệng, đồng thời sợ Hứa Thanh Tiêu tức giận, sớm bảo Hứa Thanh Tiêu chuẩn bị sẵn sàng.
"Chuyện gì?"
Hứa Thanh Tiêu có chút tò mò, bây giờ mình đã minh ý, theo đạo lý không nên có phiền phức gì mới đúng chứ?
Cho dù là Văn cung Đại Ngụy không muốn buông tha cho mình, vậy thì như thế nào? Hứa Thanh Tiêu có tự tin, hoàng đế sẽ bảo vệ hắn.
"Sư đệ, đệ xem trước đi."
Trần Tinh Hà không nói nhiều, đưa một tờ thông báo cho Hứa Thanh Tiêu.
Đây là chiêu văn của Đại Ngụy Văn cung.
Tiếp nhận chiêu văn, Hứa Thanh Tiêu liếc mắt một cái.
Chỉ liếc mắt một cái thôi Hứa Thanh Tiêu đã xem xong nội dung trong đó.
Đến cảnh giới này của hắn, liếc mắt một cái đọc mười hàng vẫn còn quá kém.
"Biết rồi."
Trên khuôn mặt của Hứa Thanh Tiêu không có bất kỳ biểu hiện gì, chỉ là một câu đơn giản, đã biết rồi.
“Hứa huynh, huynh không tức giận sao?”
"Đúng vậy, Hứa huynh, nếu huynh tức giận, có thể nói ra, không sao, chúng ta đều là người của huynh, căn bản sẽ không truyền ra ngoài, có mắng thì mắng vài câu."
Lý Hâm và Vương Nho có chút tò mò.
Bọn họ không nghĩ tới Hứa Thanh Tiêu sau khi xem chiêu văn xong, một chút tức giận cũng không có như thế?
"Ta đã đoán được bọn họ sẽ làm như thế nào, giống như ta đoán, không có gì tức giận."
"Nhưng mà, giúp ta truyền một câu, Hứa Thanh Tiêu ta mặc dù tôn trọng Chu thánh, nhưng đạo bất đồng bất tương vi mưu, sẽ không buông bỏ, cũng không cần suy nghĩ gì cho ta, chuyện lập tượng, hơi to tát, không làm nổi."
Hứa Thanh Tiêu nói rất lạnh nhạt, hắn vốn không quan tâm.
Chu thánh nhất mạch làm như vậy, đơn giản chính là khinh thường mình, tưởng tượng bọn họ thành thánh nhân, lại hình dung chính mình thành một người lạc lối.
Biểu diễn một màn thánh nhân cứu rỗi, thành hay không, bọn họ đều không phải chịu thiệt thòi, đều có thể giành được một danh tiếng tốt.
Nhưng Hứa Thanh Tiêu cũng không quan tâm.
Chính xác mà nói, không phải là không quan tâm, mà là trước tiên ghi nhớ kỹ.
Mình sớm muộn gì cũng phải đi tới triều đình, sớm muộn gì cũng phải gặp đám người này một lần, thay vì ở chỗ này tức giận và phẫn hận vô ích, chi bằng lên kế hoạch cho thật kỹ, chuẩn bị sẵn sàng.
Chờ đến kinh thành, làm cho bọn họ một đám vui vẻ không nổi, đây không phải là tốt hơn sao?
Tranh giành miệng lưỡi nhất thời thì không cần thiết.
Phải chờ xem chuyện xa hơn một chút.
Mình đương thời nổi danh, hoàn toàn có tư cách đấu một trận.
Chủ yếu hơn chính là, mình còn trẻ, lui một vạn bước mà nói, cho dù đấu không lại những người này, dìm chết bọn họ cũng không đơn giản sao?
Đến lúc đó mình sẽ là vô địch thủ trong triều đình.
"Hứa huynh khí lượng quả nhiên là lớn, bội phục bội phục."
"Sư đệ không hổ là sư đệ, không sai, không sai."
Ba người mở miệng, không nhịn được khen ngợi khí lượng này của Hứa Thanh Tiêu.
"Được rồi, Lý huynh, Vương huynh, Trần sư huynh, ta dự định viết một bài văn chương, để phủ quân phái người đưa vào trong cung, mấy ngày nay xảy ra quá nhiều chuyện rồi."
"Ta lo lắng dân chúng bị liên lụy, trước tiên không nói chuyện phiếm."
Hứa Thanh Tiêu mở miệng.
Chiêu Vvn của Văn cung Đại Ngụy khinh thường chính mình.
Vậy mình cũng cần phải ở triều đình buồn nôn khinh thường lại.
Tri hành hợp nhất mà.
Nghĩ đến thì làm.
Mà lúc này.
Bên ngoài phủ Nam Dự, hai bóng người cũng cực nhanh xuyên qua sơn mạch.
Là bóng dáng của Trình Lập Đông. Hắn ta đang đuổi theo một bóng người.
"Đừng chạy, ta tới tìm ngươi để hợp tác."
Trình Lập Đông mở miệng, bảo đối phương không cần chạy.
Mà người kia lại không có bất kỳ một chút phản ứng nào, tiếp tục chạy.
Trong nháy mắt, Trình Lập Đông lấy ra một viên thuốc, sau khi nuốt vào, tốc độ trong nháy mắt tăng lên gấp ba lần, đuổi kịp người kia.
"Huynh đệ, chớ bỏ chạy, ta tới tìm ngươi hợp tác, ngươi yên tâm, ta tuyệt đối sẽ không bán đứng ngươi."
Trình Lập Đông mở miệng, ngăn cản đối phương.
Đây là một nam tử trung niên, diện mạo bình thường, sau khi bị Trình Lập Đông ngăn lại, hắn không nói một lời, cũng nuốt vào một viên thuốc màu đỏ như máu.
"Trình Lập Đông, ngươi coi ta là kẻ ngốc sao? Ngươi muốn ta hợp tác? Ngươi đuổi theo ta cũng đã biết được thân phận của ta, ngươi thân là Chuẩn Bách Hộ, cẩu quan của triều đình Đại Ngụy, ngươi tìm ta hợp tác? Hợp tác để làm gì? ”
"Ta nói cho ngươi biết, từ nhỏ ta đã gia nhập Bạch Y Môn, xông pha khói lửa vì Bạch Y Môn, mạng của ta là môn chủ ban cho, hôm nay sẽ trả lại cho môn chủ."
Nam tử trung niên lạnh giọng mở miệng, vẻ mặt hắn vô cùng quyết tuyệt.
Mà Trình Lập Đông đứng cầm đao, nhìn đối phương lắc đầu nói: "Ngươi hiểu lầm rồi, ta mặc dù là mệnh quan triều đình, nhưng ta đã từ chức Chuẩn Bách Hộ, ta đến tìm ngươi hợp tác, là muốn gia nhập Bạch Y Môn. ”
“Nếu ta lừa ngươi thì sẽ chết không được yên, còn nữa bây giờ ta cùng ngươi đi gặp người phía trên, chẳng lẽ Bạch Y Môn các ngươi còn sợ một kẻ Chuẩn Bách Hộ ta sao?"
Trình Lập Đông từ nội tâm nói, không tiếc lập lời thề.
Hơn nữa lời này cũng nói rất đúng, đường đường là Bạch Y Môn, sao có thể sợ một chuẩn bách hộ.
Nhìn vẻ mặt kiên quyết của Trình Lập Đông, nam tử Bạch Y Môn có chút phẫn hận.
"Tại sao ngươi không nói sớm một chút?"
Hắn nắm chặt nắm đấm giận dữ hét lên.