"Ngươi cứ mãi chạy trối chết như thế, ta không có thời gian để nói?"
"Hơn nữa hiện tại nói không phải cũng giống nhau rồi sao?"
Trình Lập Đông khẽ nhíu mày, không rõ vì sao đối phương lại mở miệng nói như vậy.
"Không giống, ta vừa rồi đã nuốt tuyệt mạch đan, nếu ngươi nói sớm thì ta đã không uống rồi, Trình Lập Đông, ngươi là tên khốn kiếp."
Hắn nói đến đây, trực tiếp phun ra một ngụm máu, sau đó ngã khụy trên mặt đất, tuyệt diệt sinh cơ.
Trình Lập Đông: "..."
Hắn ta có chút bối rối, thật sự thật không ngờ Bạch Y Môn lại kiên quyết như thế, trực tiếp nuốt tuyệt mạch đan, thà chết cũng không muốn chính mình bị bắt sống.
Chết tiệt!
Trình Lập Đông nắm chặt nắm đấm, hắn ta nhìn cảnh này có chút tức giận, cũng có một chút sôi máu.
Từ sau khi Hứa Thanh Tiêu rời khỏi phủ Nam Dự, hắn ta liền bắt đầu âm thầm điều tra một chuyện khác.
Dấu vết của Bạch Y Môn.
Ngô Ngôn là người của Bạch Y Môn, nếu giao đồ vật cho Hứa Thanh Tiêu, như vậy có nghĩa là Hứa Thanh Tiêu nhất định phải gặp mặt với người của Bạch Y Môn, mà nếu mình gia nhập Bạch Y Môn, thì hoàn toàn có thể hợp tác cùng với Hứa Thanh Tiêu.
Đúng vậy, hắn ta vẫn là muốn hợp tác với Hứa Thanh Tiêu, hại chết Hứa Thanh Tiêu hay không là một chuyện khác, hắn ta hận Hứa Thanh Tiêu, hận dìm chết Hứa Thanh Tiêu, nhưng hắn ta càng biết, làm gì sẽ có lợi cho mình, làm gì sẽ bất lợi cho mình.
Cuối cùng hắn vẫn lựa chọn thỏa hiệp, muốn hợp tác với Hứa Thanh Tiêu, nhưng hắn biết Hứa Thanh Tiêu không có khả năng hợp tác với hắn.
Nhất là bây giờ, Hứa Thanh Tiêu minh ý, lại càng không có khả năng hợp tác với mình.
Lúc trước hắn còn hy vọng Hứa Thanh Tiêu minh ý thất bại, bị triều đình chèn ép, như vậy mới có cơ hội hợp tác.
Nhưng bây giờ không còn gì nữa.
Cho nên hắn liền nghĩ ra cách khác, đi tìm Bạch Y Môn, hợp tác cùng với người của Bạch Y Môn, mượn cơ hội này để tìm được nhược điểm thực sự của Hứa Thanh Tiêu.
Nhưng bây giờ xem ra, biện pháp này vẫn không thể thực hiện được.
Khó khăn lắm hắn ta mới tìm được một đệ tử của Bạch Y Môn ẩn nấp ở phủ Nam Dự, kết quả cứ như vậy mà chết.
Không cam lòng! Không cam lòng! Cực kỳ không cam lòng!
Đệ tử của Bạch Y Môn cũng không biết vì chuyện gì, trong một đêm đột nhiên toàn bộ rút lui khỏi phủ Nam Dự, chỉ lưu lại một quân cờ này, hôm nay chạy trốn bị mình bắt được, không ngờ được kết quả lại thành ra như vậy.
"Hứa Thanh Tiêu! Ngươi quả nhiên là súc sinh mà!”
Trình Lập Đông nắm chặt nắm tay, tuy rằng chuyện này không có liên quan quái gì đến Hứa Thanh Tiêu, nhưng điều này cũng không ảnh hưởng gì đến việc hắn ta tức giận mắng chửi Hứa Thanh Tiêu.
Thở ra một hơi thật dài.
Ánh mắt của Trình Lập Đông lạnh lùng, theo tình huống trước mắt, độ chênh lệch giữa hắn ta và Hứa Thanh Tiêu đã là mười vạn tám ngàn dặm, thậm chí còn nói nếu như mình dám đi tìm Hứa Thanh Tiêu, phỏng chừng có thể bị Hứa Thanh Tiêu trực tiếp giết chết.
Vì vậy, hắn ta phải tìm một con đường khác.
Tuy rằng con đường này rất mạo hiểm, nhưng hắn ta vẫn phải đi, hắn ta không có khả năng nhìn Hứa Thanh Tiêu ngày càng thăng cao, cũng tuyệt đối không có khả năng nhìn Hứa Thanh Tiêu độc chiếm bảo vật.
Không bao giờ có thể.
Sau một khắc, Trình Lập Đông rời khỏi nơi này, biến mất không thấy bóng dáng.
Ngày hôm sau.
Kinh đô Đại Ngụy.
Văn võ bách quan vẫn lên triều như thường lệ, chỉ là sự khác biệt duy nhất hôm nay chính là, tiếng cười của các võ quan lớn hơn một chút, nho quan trầm mặc hơn bao giờ hết.
Tất cả mọi người đều biết, hôm qua đã xảy ra chuyện gì, hôm nay lên triều, rất nhiều người chờ xem đám nho quan bị chê cười.
Tuy nói đám nho sinh này công bố chiêu văn, theo một ý nghĩa nào đó mà nói, vẫn là thắng, nhưng đám võ quan này mặc kệ ngươi thắng hay không thắng, hôm nay trên triều đình tất nhiên phải diễn một màn kịch hay.
"Vào điện."
Theo tiếng hô to.
Văn võ bách quan chỉnh tề vào điện.
Đợi sau khi bá quan vào điện, mọi người bắt đầu quỳ bái.
"Ngô hoàng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế."
Sau khi âm thanh cất lên, tiếng Nữ đế vang lên.
"Bình thân."
Lập tức mọi người đứng dậy, giống như mỗi ngày, nửa canh giờ đầu vẫn là đang thương lượng quốc gia đại sự, đôi bên đều rất hài hòa.
Chờ sau khi chuyện quốc gia đại sự thương đàm xong, mọi người bắt đầu im lặng.
Đám nho quan im lặng cũng là điều bình thường, dù sao bọn họ cũng không muốn chủ động đề cập, nhắc đến làm gì? Thích nghe mắng hay gì?
Các võ quan im lặng cũng rất bình thường, nho quan không nói lời nào, bọn họ không thể nói, cũng không phải là không thể chủ động rước phiền phức, mà là phải có duyên, bằng không có vẻ giống như đang bên phe của Hứa Thanh Tiêu vậy.
Coi trọng Hứa Thanh Tiêu thì coi trọng Hứa Thanh Tiêu, nhưng trên triều đình có rất nhiều quy tắc ngầm, không thể làm bậy.
Mỗi một câu nói, mỗi một động tác, thậm chí mỗi một lời nói đều đại biểu cho một loại thái độ, cho nên triều đình không thể loạn ngữ, dù sao nói lung tung thì hoặc là bị cắt chức, hoặc là sẽ ngủm luôn.
Cũng vào lúc này, giọng nói của Nữ đế vang lên.
"Chúng ái khanh, chuyện của Hứa Thanh Tiêu như thế nào rồi?"
Giọng nói của nàng vang lên, chủ động nhắc tới chuyện này, xem như ném gạch dẫn ngọc.
Lời này vừa nói, nho quan không thể coi như không nghe được.
"Hồi bệ hạ, việc này đã có kết quả, chúng ta điều tra rõ ràng, Nghiêm Lỗi quả thực có chút thất ngôn bất công, cho nên đại nho Chính Minh đã phạt Nghiêm Lỗi, cũng chiêu cáo văn nhân trong thiên hạ, chịu trách nhiệm việc này, Hứa Thanh Tiêu không liên quan."
Trong triều đình, vẫn là Vương Cảnh đứng ra bẩm báo.
Ở trước mặt hoàng đế, cũng không thể nói cái gì Hứa Thanh Tiêu lầm đường lạc lối này, những lời đó không nên nói trước mặt hoàng đế.
"Nếu sự tình đã điều tra rõ ràng, tất nhiên là ổn rồi, vậy việc này dừng lại ở đây đi."
Giọng nói của Nữ đế tiếp tục vang lên, nàng là hoàng đế, sẽ không thiên vị bất kỳ kẻ nào, cũng sẽ không nói cố ý trừng phạt một nhóm người nào, trừ phi nàng muốn như thế, nếu không tất cả mọi chuyện, kết quả tốt nhất chính là chuyện lớn hóa nhỏ, chuyện nhỏ hóa không.
Cũng vào lúc này, giọng nói của võ quan vang lên.
"Bệ hạ, thần có ý kiến khác."
Trong võ quan, vẫn là Triệu Nham đi ra.
"Thần cho rằng, việc đã như vậy chứng tỏ Hứa Thanh Tiêu đã không liên quan gì tới, nhưng sáng hôm trước, Vương Cảnh giận dữ mắng Hứa Thanh Tiêu, khi chưa điều tra rõ ràng chân tướng sự việc, đã nói ra những lời vu khống, đến nỗi Hứa Thanh Tiêu phải chịu oan uổng."
“Hứa Thanh Tiêu vô duyên vô cớ bị văn nhân trong thiên hạ mắng chửi, nếu cứ như vậy mà bỏ qua chuyện này, vậy chẳng phải là bất công với Hứa Thanh Tiêu sao?"
"Còn nữa, Hứa Thanh Tiêu còn chưa vào triều đình, hắn vốn có một trái tim đầy nhiệt huyết, nhưng chuyện này chấm dứt qua loa như vậy, thật sự là khiến người lạnh lòng, cho nên thần đề nghị, nếu Hứa Thanh Tiêu đã không liên quan, việc này nên phạt nặng nho quan."
Triệu Nham mở miệng, nói rõ thái độ của mình.