Tuy Hứa Thanh Tiêu không nói bài Mãn Giang Hồng kia là làm cho ai nhưng ý tứ ở đây lại rất rõ ràng.
Nguyên nhân không nói ra cũng đơn giản thôi, nói cho ai cũng không tốt hết, đồng thời đúng thật là không phải mình viết cho ai cả, chỉ là biểu lộ cảm xúc mà thôi.
“Ha ha ha, tốt, tốt, tốt, Thanh Tiêu chất nhi, ngươi đúng là rất khiêm tốn, khiêm tốn quá rồi đó.”
“Đám người các ngươi này, mau học hỏi Thanh Tiêu hiền điệt, khiêm tốn hơn một chút, thông minh hơn một chút, mau nhìn lại các ngươi xem, cả ngày đều chỉ biết đường trên hẻm dưới, ăn uống hưởng lạc.”
“Cái tốt không học chỉ biết học cái xấu, ỷ vào lão phu còn đây mà làm xằng làm bậy, nếu như có một ngày lão phu không còn trên nhân thế nữa vậy thì ai bảo vệ cho các ngươi?”
“Ta rất buồn vì chuyện này, sao lão phu lại không sinh ra một người đọc sách, nếu như có được một phần mười giống như Thanh Tiêu thôi, lão phu chết cũng nhắm mắt.”
An Quốc công đúng thật là rất vui vẻ, cũng rất xem trọng Hứa Thanh Tiêu, đến cả xưng hô cũng bắt đầu đổi thành Thanh Tiêu hiền điệt.
Có điều ông ta lại mượn thế của Hứa Thanh Tiêu mà đi mắng chửi hậu nhân của mình.
Đám người không dám nói lời nào, Hứa Thanh Tiêu cũng không tiện xen vào, lão tử giáo huấn nhi tử là chuyện đương nhiên, hắn chen miệng làm gì chứ.
Nhưng vào lúc này, một âm thanh bỗng nhiên vang lên.
“Gia gia, cha, sao mọi người lại ở nơi này?”
Giọng nói vang lên, có hơi quen tai.
Quay đầu nhìn lại.
Khá lắm, đây không phải là tên thiếu niên trẻ trâu áo tím đã ngăn hắn lại đòi tiền ở cửa thành đó sao?
Ồ thì ra nhóc này là cháu trai của An quốc công à?
Trách không được nó lại dám phách lối như vậy.
Hứa Thanh Tiêu xem như đã hiểu rõ đồng thời cũng hơi phiền muộn, không ngờ đối phương lại là cháu của An quốc công, vậy thì hơi khó xử được nó đây.
Mà thiếu niên áo tím cũng nhanh chóng chạy tới, đi đến bên cạnh gia gia mình, hơn nữa lại không chút cố kị cầm một miếng bánh lên mà ăn, nụ cười trên mặt An quốc công lại xuất hiện.
Xem ra ông ta hắn là rất thương đứa cháu này.
Đợi chút.
Đột nhiên, trong đầu Hứa Thanh Tiêu nhanh chóng hiện lên một ý niệm.
Trong chốc lát, Hứa Thanh Tiêu ngưng tụ Hạo Nhiên chính khí, hai mắt phát ra hào quang nhìn về phía thiếu niên áo tím.
Đám người có hơi ngạc nhiên, An Quốc công thì lại nhíu mày, không biết Hứa Thanh Tiêu đang làm gì vậy?
Chỉ là, sau một khắc, âm thanh của Hứa Thanh Tiêu lại vang lên.
“Trời! Quốc công!”
“Tôn nhi của người có phong thái của đại Nho đó!”
Hứa Thanh Tiêu mở miệng nói một câu, tất cả mọi người đều ngây ngẩn cả người.
Nó hả?
Tư chất đại Nho?
Ngươi đùa ta à?
Tất cả mọi người đều hơi ngẩn ra.
Nhất là nhóm hậu nhân đời thứ hai, bọn họ lại càng có chút trợn mắt há mồm.
Vừa rồi trong mắt Hứa Thanh Tiêu bắn ra hào quang màu tím đã làm cho bọn họ có chút ngạc nhiên, nhưng lời nói của Hứa Thanh Tiêu mới thật sự làm cho bọn họ thật sự chấn động.
Đứa trẻ này có phong thái của đại Nho?
Đại Nho là gì chứ? Bọn họ đâu phải là không biết, có thể thượng tấu với trời, đi đường đúng là hoành hành bá đạo.
Đừng thấy cả ngày bọn họ đều nhục mạ đám hủ nho kia mà lầm, trên thực tế thì sao? Chỉ cần là người sống ở kinh đô thì đều biết, nhóm người an toàn nhất trên triều đình chính là đám nho sinh này.
Vì sao hả?
Bởi vì sau lưng bọn họ có Thánh nhân, nho không thể giết, trừ phi là phạm tội ngập trời nếu không nếu như chỉ vẻn vẹn nói sai mấy câu hoặc là đứng sai đội, hay cho dù là có nhổ nước bọt trước mặt hoàng đế đi chăng nữa thì kết quả cuối cùng nhiều nhất chỉ là chịu đánh mấy hèo sau đó bị đuổi về quê mà thôi. Vấn đề là khi ngươi trở về quê thì uy vọng lại càng lớn hơn, những người khác đều sẽ nói ngươi không sợ cường quyền, vì bách tính thiên hạ, dám nổi giận với cả hoàng đế.
Bách tính biết cái gì gọi là chính sự triều đình không? Bọn họ không hiểu, lại thêm mỗi khi nho giả há mồm thì miệng lưỡi dẻo quẹo, cho nên lập tức uy vọng mười phần, nửa đời sau cũng sẽ thoải mái.
Bởi vì nho sinh tranh giành điều gì đây? Thứ bọn họ tranh chính là thanh danh thiên cổ. Hoàng đế càng mắng bọn họ trên thực tế lại càng làm cho bọn họ thêm vui. Hôm nay mắng xong, đêm đến họ sẽ viết văn sau đó mang cho văn nhân trong thiên hạ xem.
Loại thủ đoạn này đúng thật là bất bại giữa trời đất bởi vì nói tới nói lui thì người ở sau lưng bọn họ chính là Thánh nhân, là văn nhân trong thiên hạ, là người đọc sách.
Cho nên kì thật bọn họ rất ghen tị với đám nho sinh này, còn nữa, mặc kệ có Bắc phạt hay không thì một khi các quốc gia an ổn lại thì địa vị của đám nho quan sẽ lại càng được nâng lên, ngồi vững trong Điếu Ngư đài.
Các ví dụ của mấy triều trước vẫn còn được ghi lại trong sử sách vì vậy đừng thấy vẻ ngoài bọn họ vô cùng thô lỗ nhưng sau lưng thì lại ghen tị với bọn nho sinh này chết đi được, bọn họ cũng hy vọng nhà mình có thể có nhiều thêm một vị đại Nho.
Cứ như vậy thì sẽ văn võ song toàn, trước tiên không nói uy phong hay không uy phong, nói đến trong triều đi, các ngươi sẽ có được một thứ tương đương với kim bài miễn tử, coi như trăm năm sau nữa, phủ quốc công bọn họ thật sự không trụ nổi nhưng vì có một vị đại Nho ở đó, cũng không đến nổi tuyệt hậu được.
Trong triều chính là như vậy, ngươi hưởng thụ tất cả những gì tốt nhất trong thiên hạ nhưng cũng phải gánh chịu điều đáng sợ nhất trong thiên hạ, chém đầu cả nhà, tuyệt tử tuyệt tôn, từ trước đến nay trường hợp như vậy cũng đâu có ít?
Không có vương triều vĩnh viễn, không có quốc công vĩnh viễn nhưng lại có nho gia vĩnh viễn. Cũng chính bởi vì điểm này cho nên người đời đều hy vọng con của mình sẽ đọc được sách, trở thành nho sinh. Bọn họ hy vọng có thể thông qua việc đọc sách mà được làm quan.
Mà trong triều đình, mấy nhóm thế lực này cũng hy vọng con cháu của mình có thể đọc sách, cho dù bọn họ có chán ghét nho gia giả tạo thế nào đi nữa thì cũng đấu không lại người ta có Thánh nhân, đấu không lại người ta có được dân tâm trong thiên hạ.
Cho nên lúc này khi nghe được những lời Hứa Thanh Tiêu nói, tất cả mọi người mới có hơi ngẩn ra.
Nhất là An Quốc công, ông ta lại càng quay đầu nhìn về phía Hứa Thanh Tiêu, trong ánh mắt có vẻ hơi cổ quái.
“Thanh tiêu hiền điệt, ngươi vừa nói gì đó? Lão phu tuổi đã cao, nghe không rõ lắm.”
Không phải là An Quốc công nghe không rõ mà là An Quốc công không dám tin. Mặc dù ông ta hy vọng đời sau của mình sẽ sinh ra người đọc sách nhưng vấn đề là hoàn cảnh của kiểu gia đình như ông ta làm sao có thể bồi dưỡng ra người đọc sách được?
Đứa nào đứa nấy cũng đều chơi bời lêu lổng, động một chút là lại thích chạy đến quân doanh làm mấy chuyện khóc lóc om sòm, nào giống dáng vẻ của người đọc sách, nói giống đám thổ phỉ chuyên đi đánh cướp của người đọc sách thì còn nghe được.