“Quốc công! Đứa trẻ này có tư chất đại Nho, vừa gặp nhóc này ta đã cảm thấy có chút khác biệt cho nên có hơi tò mò. Học sinh đã vận dụng thần thông Nho gia mở linh mục, quan sát vận mạch văn khí của nó.”
“Cho nên mới phát hiện ra đứa trẻ này có tư chất đại Nho, An Quốc công, lời nói của học sinh chắc chắn không thể nào giả được, cũng tuyệt không dám lừa bịp quốc công. Nếu như có dối gạt, học sinh không xứng là người đọc sách.”
Hứa Thanh Tiêu nói rất chân thành.
Vừa rồi đúng là hắn có dùng thần mục Nho đạo thoáng nhìn qua thiếu niên mặc áo tím này nhưng không nhìn ra gì cả.
Nhưng sở dĩ dám nói như vậy cũng không phải là Hứa Thanh Tiêu nói mò, có câu nói gọi là gì nhỉ? Không có học sinh xấu, chỉ có thầy không biết dạy, mặc dù câu nói này hơi quá chắc chắn.
Nhưng câu nói này cũng có một ý nghĩ nhất định. Một người có thể đọc sách được hay không, thiên phú là điều rất quan trọng nhưng sự bồi dưỡng phía sau và sự nỗ lực cố gắng cũng quan trọng không kém.
Sống trong loại gia đình như thế này, hôm nay rảnh rỗi đi theo đại bá đi săn, ngày mai không có việc gì lại đi theo nhị bá đến quân doanh, ngày mốt không có chuyện gì lại đi theo tam bá để luyện võ, ba ngày sau thì dẫn một đám tiểu đồng bọn đi ra ngoài chơi.
Hoàn cảnh giáo dục như vậy, cho dù là có thiên phú thì cũng bị mai một.
Kiếp trước Hứa Thanh Tiêu đã từng đọc qua một quyển sách về cách nuôi dạy trẻ, hắn cực kỳ đồng ý với một câu chính là chỉ cần không phải trí não của đứa trẻ có vấn đề vậy thì khoảng cách của nó ít nhất sẽ không quá kém hơn so với người khác. Nếu như bạn cứ cố so sánh với thiên tài của thiên tài vậy thì thật sự là hết cách rồi.
Đứa trẻ không muốn đọc sách thì thật sự cho rằng nó không thông minh? Chín mươi phần trăm đều là do nó ham chơi. Nhìn Hoàng đế người ta một chút đi, chỉ cần là một vị minh quân thì có ai lại không phải chịu khổ từ nhỏ đâu chứ. Lại nhìn đám hậu nhân của các nho quan kia, lời nói và cử chỉ đều là đứng đầu.
Quan trọng hơn chính là giờ nào khắc nào cũng bắt ngươi đọc sách, trừ phi ngươi là một tên ngốc nếu không thì các kiến thức cơ bản chắc chắn ngươi không thể không biết được.
Còn nữa, đây là thế giới gì nào? Đám người này vốn dĩ chẳng cần học toán lý hóa, nếu như thật sự nghiêm túc đọc sách vậy thì làm sao mà kém được chứ?
Cho nên lời nói của Hứa Thanh Tiêu không sai. Dạy ra một vị đại Nho có lẽ hơi khoa trương nhưng dạy ra một nho sinh thì hẳn là hoàn toàn không thành vấn đề.
Lúc đầu An Quốc công vẫn còn mang vẻ hoài nghi, cảm thấy Hứa Thanh Tiêu nói như vậy chẳng qua là chỉ muốn để cho ông ta vui vẻ, hoặc là Hứa Thanh Tiêu nói vậy là vì có mục đích khác.
Nhưng cách nói chuyện của Hứa Thanh Tiêu lại có vẻ vô cùng chắc chắn như vậy, thậm chí còn lập thệ nữa, đây cũng không phải là câu nói đùa. Trong nháy mắt, tất cả mọi người đều tin tưởng Hứa Thanh Tiêu, nhưng tin tưởng thì tin tưởng, chấn kinh thì vẫn chấn kinh.
“Thanh Tiêu huynh đệ, ngươi nói con trai của ta có tư chất đại Nho thật sao?”
Một nam tử trung niên đứng dậy, hắn cao khoảng một mét chín, ánh mắt lộ ra vẻ chấn động cùng với chờ đợi.
Đây là con trai của quốc công, tên là Lý Binh, thiếu niên áo tím chính là trưởng tử của hắn. Nói thật thì xưa nay hắn chưa bao giờ cảm thấy đứa con trai này của mình có chút năng khiếu đọc sách nào, mặc dù hắn vẫn cho con trai mình đi học.
Nhưng sau khi đi đến trường tư thục con trai hắn lại náo loạn lung tung, làm cho đầu người ta đau đến sắp nứt ra, cuối cùng không thể không đưa nó về, cho nên hắn cũng không nghĩ đến chuyện này nữa.
Nhưng mà hôm nay, Hứa Thanh Tiêu lại nói con trai hắn có được tư chất đại Nho, làm sao hắn có thể không chấn kinh cho được?
Con trai hắn có tư chất đại Nho, vậy hắn đây chẳng phải là cha của đại Nho hay sao? Về sau ở trong phủ quốc công này không phải hắn sẽ cha quý nhờ con sao? Nghĩ tới đây hắn liền trở nên kích động.
Có ai lại không mong con mình được hơn người chứ?
“Ừ, mặc dù tại hạ tài sơ học thiển nhưng sau khi minh ý đã ngưng tụ được Nho đạo thần mục, có thể nhìn thấy tài khí con người, đứa trẻ này đúng là có tư chất đại Nho.”
Hứa Thanh Tiêu nói rất chân thành.
Lời này vừa thốt ra làm cho Lý Binh càng thêm hưng phấn, hắn vội vàng nhìn về phía cha mình nói:
“Cha, người có nghe thấy không, nhi tử của con có tư chất đại Nho đấy, nhà chúng ta sắp có một đại Nho.”
Lý Binh vô cùng hưng phấn. Nếu như thật sự có được một đại Nho vậy thì phủ An Quốc công bọn họ chính là văn võ song toàn, phủ quốc công bọn họ sẽ là đệ nhất trong toàn bộ vương triều Đại Ngụy. Công huận cái gì đó đều cút mẹ sang một bên đi, có bản lĩnh thì ngươi sinh ra một vị đại Nho xem nào.
An Quốc công không để ý đến con trai mình, ông ta đứng dậy, hơi kích động nói: “Thanh Tiêu hiền điệt, ngươi giúp đỡ một chút, nhìn cho kỹ một chút.”
An Quốc công vẫn còn hơi không tin, cũng không phải là ông ta không tin Hứa Thanh Tiêu mà chủ yếu đứa cháu trai này chính là trưởng tôn của ông ta, ông ta đã quan sát nó từ nhỏ. Nếu như ngươi nói nó thông minh cơ trí thì ông ta hoàn toàn tin tưởng.
Nhưng ngươi lại nói thằng ranh con này có tư chất đại Nho, có chết ông ta cũng không tin.
“Được thôi.”
Hứa Thanh Tiêu khẽ gật đầu sau đó ngưng tụ Hạo Nhiên chính khí màu tím trong mắt, trong chốc lát, hắn mở Nho đạo thần mục ra, hù dọa người khác là cách làm tốt nhất.
Bọn họ là võ giả, không quá hiểu biết về đám nho sinh thậm chí có thể nói là đa số nho sinh cũng chẳng biết Nho đạo thần mục là cái gì.
Nhưng Hứa Thanh Tiêu ngưng tụ hai mắt, uy nghiêm vô cùng, ít nhất nhìn từ bên ngoài mà nói, hoàn toàn không có chút vấn đề nào.
Một lát sau, Hứa Thanh Tiêu thu hồi ánh mắt, đôi mắt càng thêm tràn ngập vẻ kiên định.
“An Quốc công, học sinh đã nhìn kỹ càng rồi, không sai đâu, đứa trẻ này đúng thật là có tư chất đại Nho.”
Hứa Thanh Tiêu nghiêm túc nói.
Quả nhiên, sau khi nghe được lời này thì đám người lại càng thêm vui mừng.
Nhất là An Quốc công, ông ta cười lên ha hả.
“Tốt, tốt, tốt, không ngờ tới cuối cùng Lý gia ta cũng sinh ra được một người đọc sách, không tệ, không tệ.”
“Ha ha ha, tới tới tới, cho người nhanh đi lấy hai vò rượu ủ trăm năm đến đây, hôm nay lão phu vui vẻ, đến đây uống mấy ly đi. Thanh Tiêu hiền điệt, đêm nay ngươi đừng đi đâu nữa, cứ ở đây đi, lão phu sẽ tự mình chiêu đãi ngươi.”
An Quốc công vui vẻ, sự vui vẻ của ông ta phát ra từ tận đáy lòng. Ông ta hoàn toàn tin tưởng lời nói của Hứa Thanh Tiêu.