Thường ngày hắn rất yêu thương che chở con trai của mình, nhưng chuyện gì cũng phải xem trường hợp, việc này tuyệt đối không thể ra tay nhân nhượng được.
Nhân từ nương tay chính là làm hại bọn chúng.
Bốp bốp.
Hai bạt tay hạ xuống, Lý Phạm bị đánh cho ngu người nhưng thiếu niên lì lợm vẫn muốn hét lên vài tiếng như cũ, nhưng khi nhìn thấy gia gia An quốc công của mình giống như cũng muốn đứng dậy, thế là Lý Phạm cũng quỳ xuống.
Cậu hướng về phía Hứa Thanh Tiêu dập đầu ba cái.
“Học sinh Lý Phạm, bái kiến lão sư.”
Có Lý Phạm dẫn đầu, đám trẻ còn lại cũng không làm căng nữa, đứa nào đứa nấy quỳ trên mặt đất dập đầu, đa số còn khụt khịt mũi.
Ồ, thoải mái rồi.
Sau khi nghe thấy âm thanh này, Hứa Thanh Tiêu cảm thấy thật là dễ chịu.
“Tốt tốt tốt, các đồ nhi miễn lễ.”
“Lão sư không mang theo gì cho nên không thể tặng đồ cho các con, bây giờ ta sẽ cho các con tám chữ.”
“Học tập cho giỏi, hướng về phía trước.”
“Các người đi qua một bên, chép tám chữ này ra một trăm lần, ai chép xong trước thì người đó sẽ có thể nghĩ ngơi, chép không hết thì ở lại đây, đương nhiên là nét chữ không thẳng cũng ở lại đây luôn, vi sư sẽ ở cùng với các ngươi.”
“Đúng rồi, ai là người đầu tiên chép xong đồng thời chữ viết đẹp thì người đó sẽ được làm lớp trưởng, ý chính là người đứng đầu lớp, phụ trách giám sát mọi người.”
Hứa Thanh Tiêu cười cười sau đó bảo nhóm trẻ xui xẻo này đi luyện chữ, cuối cùng còn ném ra một câu như vậy.
Giờ khắc này, ánh mắt nhóm bé gấu trở nên có hơi khác thường. Bảo bọn chúng chép chữ hả, chắc chắn là bọn chúng không đồng ý rồi, nếu như không phải sợ bị đánh thì bọn chúng chắc chắn đã chửi ầm lên.
Nhưng nghe thấy được làm lớp trưởng, ánh mắt đám gấu con trở nên hơi cổ quái. Bề ngoài đám người bé gấu này nói nghĩa nói khí nhưng chẳng qua chỉ học theo dáng vẻ người lớn mà thôi, nhưng sau lưng ai cũng muốn làm lão đại cả. Vừa nghe được có thể làm lớp trưởng giám sát mọi người thì trong lòng bọn trẻ đều nổi lên tâm tư.
Ngay lập tức, đám trẻ ngoan ngoãn đi luyện chữ. Mặc kệ là có mục đích gì nhưng bọn chúng đều nghe lời Hứa Thanh Tiêu nói.
Nhìn đám bé gấu này.
Hứa Thanh Tiêu cảm thấy thật tuyệt vời, vô cùng dễ chịu.
Có điều cũng không thể trách hắn được, ai bảo đám nhóc con xui xẻo này tự nhiên lại chọc đến hắn, bây giờ tốt rồi ha?
Haiz, tự tạo nghiệt mà.
Kịch hay kết thúc, Hứa Thanh Tiêu cũng trở về chỗ ngồi, cùng mọi người uống rượu tâm tình. Hứa Thanh Tiêu vẫn ít nói nghe nhiều, mỗi một câu nói của mọi người đều ghi nhớ trong lòng, nhân tiện tự mình lý giải một chút.
Lại qua thêm ba lượt rượu, yến hội rất náo nhiệt, đám người cũng cực kì vui vẻ. Tửu lượng của Hứa Thanh Tiêu hoàn toàn không thành vấn đề khiến đám người có hơi kinh ngạc, nhưng càng thêm ưa thích hắn.
Uống đến cuối tiệc, mối quan hệ của mọi người cũng được kéo gần lại hơn một chút, không còn câu nệ như trước đó nữa.
Ngay sau đó, chủ đề mà Hứa Thanh Tiêu không muốn thấy nhất cuối cùng cũng xuất hiện.
Người mở miệng là Tề quốc công.
“Thanh Tiêu hiền điệt à, thúc phụ hỏi ngươi một chuyện, bài Mãn Giang Hồng kia của ngươi viết cho ai thế?”
Tề quốc công mở miệng, ông ta vừa uống rượu vừa hỏi Hứa Thanh Tiêu vấn đề này.
Lời này vừa nói ra, trong mắt tất cả mọi người đều hiện lên ánh sáng, bọn họ điều chỉnh tư thế ngồi lại đôi chút, nghiêm túc hơn chút.
Tuy nói có các quốc công ở đây nhưng mà đối với chuyện này, nhóm liệt hầu cũng không thể không biểu hiện ra vài phần, dù sao lỡ như người mà Hứa Thanh Tiêu viết là bọn họ thì sao?
Vấn đề vừa được hỏi ra.
Hứa Thanh Tiêu có chút nghẹn lời. Ban đầu hắn vốn định đi hỏi thăm từng người, ai hỏi câu này hắn đều có thể trả lời lơ mơ cho qua.
Hỏi trước mặt như vậy hình như không được tốt lắm thì phải.
Hứa Thanh Tiêu không biết trả lời thế nào, nhưng sau một khắc, An quốc công lại mở miệng.
“Chuyện này không cần hỏi đâu, chắc chắn là viết cho lão phu rồi, các ông chớ có tranh giành.”
Nhắc đến vấn đề này, An quốc công lại lên tinh thần, thổi phồng mình một hồi, không thổi không được mà.
“Viết cho ông hả? An quốc công, tuy ông lớn hơn ta mấy tuổi, ta vẫn luôn gọi ông một tiếng ca ca nhưng ông cũng không cần không biết xấu hổ như vậy, lời như vậy mà ông cũng nói ra được hả?”
Giọng Tề quốc công có hơi âm dương quái khí.
“Đúng vậy, An quốc công, dù ông có là quốc công đứng đầu, bọn ta cũng kính trọng ông nhưng việc này cũng không được nói lung tung được, sao Mãn Giang Hồng có thể viết cho ông được, rõ ràng là viết cho tôi.”
Lý quốc công cũng mở miệng theo:
“Ông đánh rắm, dù thế nào cũng không tới lượt ông được, chắc chắn là viết cho Lư quốc công ta rồi.”
Lư quốc công kêu lên.
“Các ông thật là thô lỗ, Thanh Tiêu hiền điệt đã nói rồi, là viết cho ta, các ông lại còn ở đây tranh cãi, quả nhiên là làm trò cười mà.”
An quốc công khó chịu, Hứa Thanh Tiêu chính miệng nói, chẳng lẽ còn có thể là giả hay sao? Đám vũ phu này, thiệt thô bỉ.
“Chết cười, Thanh Tiêu hiền điệt người ta là khiêm tốn hiểu lễ, tới bái phỏng ông, ông trực tiếp hỏi thẳng người ta Mãn Giang Hồng là do ai viết thì chắc chắn người ta sẽ nói cho ông rồi. Nói tới nói lui còn không phải là do ông cậy già lên mặt, ỷ vào mình là quốc công nên khi dễ người ta. Thanh Tiêu hiền điệt ngươi yên tâm đi, có bọn ta ở đây đừng sợ lão già này. Mãn Giang Hồng là viết cho ai, ngươi nói ra mới tin được.”
Tín quốc công mở miệng, ông ta trực tiếp cho rằng Hứa Thanh Tiêu đây là đang khiêm tốn, căn bản là không đồng ý.
“Đúng vậy, đúng vậy, An quốc công, người ta khách khí một câu ông còn tưởng thật à? Không phải chứ, không phải chứ?”
Lý quốc công tiếp tục nói.
Bốn vị quốc công cãi lộn với nhau, duy chỉ có Tấn quốc công là vẫn cực kì bình tĩnh ngồi ở chỗ đó, trong mắt lộ ra vẻ khinh thường.
Phần hàm dưỡng này làm cho Hứa Thanh Tiêu không thể không tán thưởng một tiếng, cuối cùng cũng có được một vị quốc công trầm ổn.
Nhưng mà sau một khắc, âm thanh của Tề quốc công lại vang lên.
“Tấn quốc công, ánh mắt này của ông là có ý gì? Có lời thì cứ nói, sao lại học theo đám người đọc sách kia?”
Nghe thấy âm thanh của Tề quốc công, Tấn quốc công cười lạnh nói:
“Có ý gì à? Còn có thể là ý gì nữa chứ? Mấy lão thất phu các ngươi giằng co nhưng bài thơ này rõ ràng là viết cho lão phu mà, tiên đế Bắc phạt, ta tham gia bảy lần, các ngươi thì sao? Tối đa cũng chỉ năm lần mà thôi, còn ở nơi này tự cho là đúng, quả nhiên là lão thất phu.”
Tấn quốc công tràn đầy tự tin nói. Lời này nói ra trong phút chốc liền làm cho cả bốn vị quốc công nhao nhao đứng lên.
“Sao nào? Muốn đánh nhau đúng không? Đừng nói lão phu khi dễ các ông, không cho phép dùng thần lực, có dám không?”
Tấn quốc công hoàn toàn không sợ, trên chiến trường có thể làm tới chức quốc công, sao có thể sợ được?