“Đi!”
“Đánh thì đánh!”
“Mấy lão thất phu, hôm nay không đánh cho các ngươi khóc thì ta mang họ Lý.”
Các quốc công rủ nhau đi, cực kỳ dũng mãnh, nói đánh là đánh không để ý mình đang ở đâu.
“Hứa lão đệ, làm quen là tốt rồi, chúng ta đều là những người thô kệch, không có việc gì thì đánh nhau một trận cũng tốt lắm, giãn gân giãn cốt.”
Tín Vũ hầu ngồi bên cạnh Hứa Thanh Tiêu cười nói, sau đó cũng đứng dậy đi ra giãn gân giãn cốt.
“Lão ca, ngài…?”
Hứa Thanh Tiêu có chút hiếu kì hỏi đối phương tính làm gì.
“Không có việc gì, ta biết ngươi đến phủ An quốc công thì không muốn làm tổn hại mặt mũi của An quốc công, bài Mãn Giang Hồng này của ngươi theo ta thấy thì tuyệt đối không viết cho mấy vị quốc công này.”
“Lão ca ta hiểu, ta rõ cả.”
Tín Vũ hầu mở miệng, sau khi nói xong thì liền đứng dậy rời đi, gia nhập vào đại chiến của các quốc công.
Để lại một mình Hứa Thanh Tiêu ngồi ngây ra đó.
Có ý gì đây? Nè, huynh nói rõ một chút đi, Tín Vũ hầu, hầu gia, hầu ca, huynh nói đi chứ.
Hứa Thanh Tiêu thật sự không rõ bên trong có ý gì.
Nhưng rất nhanh sau đó, Quảng Bình hầu lại đến.
“Hứa huynh, không cần quan tâm đến bọn họ làm gì, vũ phu đều là thế đấy, nào, uống một chén.”
Quảng Bình hầu đi đến uống rượu cùng với Hứa Thanh Tiêu.
Hứa Thanh Tiêu khẽ gật đầu.
Sau một khắc, Quảng Bình hầu chậm rãi nói.
“Thanh Tiêu huynh đệ. Ta hỏi ngươi chuyện này nhé...”
“Bài Mãn Giang Hồng này của ngươi... chắc không phải là viết cho ta, đúng không?”
Quảng Bình hầu bình tĩnh hỏi nhưng trong ánh mắt lại tràn đầy hy vọng.
Hứa Thanh Tiêu: “...”
Cmn, sao ngươi có thể hỏi người khác như vậy hả? Không phải ngươi muốn ta nói là ta viết cho ngươi à?
Cũng may vào lúc này, có người chạy tới, dáng vẻ khoảng mười ba mười bốn tuổi, đứa nhóc lấy ra một chồng giấy Tuyên bày ra trước mặt Hứa Thanh Tiêu nói: “Lão sư, học sinh đã viết xong.”
Giọng nói vang lên, Hứa Thanh Tiêu nhẹ nhàng thở ra. Vấn đề này thật sự là không biết phải trả lời như thế nào mà.
“Ừ, không tệ, chữ viết tinh tế, ngươi tên là gì?”
Hứa Thanh Tiêu hỏi.
Thiếu niên có hơi ngại ngùng hoặc là có hơi thanh lãnh, tướng mạo rất thanh tú, trên người cũng không bẩn, vừa nhìn thì thấy có vẻ rất sạch sẽ, tốt hơn Lý Phạm nhiều.
“Hồi lão sư, học sinh tên là Hoắc Lâm, gia phụ là Dương Đô hầu.”
Hoắc Lâm mở miệng, nói tên của mình ra.
“Hoắc Lâm, không tệ, trẻ nhỏ dễ dạy, từ ngày hôm nay, ngươi chính là lớp trưởng, chờ khi khai giảng vi sư sẽ bàn giao một vài chuyện cho ngươi.”
Hứa Thanh Tiêu thỏa mãn khẽ gật đầu, chữ mà Hoắc Lâm viết không tệ lắm, ít ra thì rất tinh tế, rất ổn. Không thể yêu cầu quá cao với con nít được.
“Ha ha, Lâm nhi, còn không mau tạ ơn lão sư?”
Dương Đô hầu thấy con trai mình là người viết xong đầu tiên hơn nữa còn nhận được sự khen ngợi thì trong lòng tất nhiên rất vui vẻ. Hắn nói một tiếng, Hoắc Lâm cúi đầu quay về phía Hứa Thanh Tiêu.
“Tạ ơn lão sư.”
Nói xong lời này, Hoắc Lâm liền đi ra tìm mẫu thân cậu.
“Dương Đô hầu, đứa trẻ này của nhà ngài không tệ, có thành tựu đấy.”
Hứa Thanh Tiêu tán thưởng một câu, Dương Đô hầu lại càng vui mừng.
“Nào có nào có, bất luận là như thế nào thì đều là do lão sư dạy tốt, nào, Hứa lão đệ, đừng gọi ta là Dương Đô hầu, cứ xưng một tiếng Hoắc ca là được, uống một chén đi.”
Dương Đô hầu bưng chén rượu lên, tâm tình của hắn đúng là cực vui vẻ, cho nên muốn cùng Hứa Thanh Tiêu uống một chén.
“Vậy cung kính không bằng tuân mệnh, lão ca, chén này cứ uống trước rồi nói.”
Hứa Thanh Tiêu uống thêm một chén.
Cứ như vậy, thời gian từng chút từng chút qua đi, các quốc công cũng đã đánh hơn một canh giờ rồi, từ lúc mời đầu bắt đầu chửi rủa cho đến sau đó mọi người đều hừ lạnh lẫn nhau không nói lời nào.
Yến hội cũng đã sắp kết thúc.
An quốc công khăng khăng muốn giữ Hứa Thanh Tiêu lại ở trong phủ một đêm, Hứa Thanh Tiêu lại kiên quyết từ chối nên An quốc công cũng đành chịu.
Sau khi cáo biệt An quốc công và mọi người xong, Hứa Thanh Tiêu cũng liền rời khó đường lớn Chu Tước, trở lại chỗ ở.
Theo đường cũ trở về, Hứa Thanh Tiêu còn cố ý nhìn qua gian hàng của thương nhân người Phiên, đối phương còn đang ngồi ở chỗ đó suy ngẫm nhân sinh, trong lòng hắn thấy thoải mái hơn một chút.
Trở về khách sạn, tinh thần Hứa Thanh Tiêu cũng ổn định lại.
Hứa Thanh Tiêu rửa mặt để tỉnh táo hơn một chút.
Tạo lập mối quan hệ cùng các quốc công liệt hầu là một chuyện tốt, nhưng lúc nào hắn cũng nhất định phải nhớ cho thật kỹ.
Xung quanh mối quan hệ giao lưu này tất cả đều là vì lợi ích, hắn có thể mang đến lợi ích cho bọn họ thì bọn họ sẽ giúp hắn.
Nếu như hắn không có giá trị lợi dụng thì bọn họ cũng sẽ không giúp hắn.
Đây là một đạo lý rất đơn giản.
Cho nên hắn nhất định phải nắm bắt thật tốt.
Bây giờ hắn còn yếu ớt, có thể lấy lòng cũng có thể chủ động kết giao nhưng nếu như cứ mãi lấy lòng rồi kết giao vậy thì cũng không tốt.
Bọn họ có được lợi ích từ mình thì mình cũng đạt được lợi ích từ chỗ bọn họ, kể từ đó mới có thể hỗ trợ lẫn nhau được, nếu mình không vui thì bọn họ cũng sẽ không được vui.
Điều người thông minh càng thích hơn chính là có được thứ mình cần mà không trả giá, trên thế gian này không có ai bỏ ra mà không cần hồi báo, trừ phi người đó là thánh nhân.
Nghĩ đến đây, Hứa Thanh Tiêu đưa tay lấy giấy ra bắt đầu tiến hành cảnh tĩnh kiểm điểm lại bản thân.
Hứa Thanh Tiêu suy ngẫm tỉ mỉ những chuyện xảy ra ngày hôm nay rồi bắt đầu viết.
Thứ nhất, hôm nay không nên ra tay trượng nghĩa giúp đỡ, cho dù có gặp chuyện bất bình nhưng hoàn cảnh ở kinh đô cao thủ như mây, hắn chẳng qua chỉ là một võ giả cửu phẩm, hả giận nhất thời là chuyện tốt nhưng nếu vì vậy mà dẫn đến những chuyện phiền toái thì không hay rồi. Sau này làm việc phải suy nghĩ kỹ lại.
Thứ hai, ở phủ quốc công, hắn đúng là đã quá khiêm tốn rồi. Dù sao thì tính cách của quan võ khác với tính cách của người đọc sách, quá khiêm tốn câu nệ ngược lại giống như đang làm ra vẻ.
Thứ ba, không thể khinh thường những quan võ này, mặc dù bề ngoài nhìn họ thẳng tính hi hi ha ha nhưng người nào cũng thận trọng, mình cần phải quan sát cho tốt, học tập bản lĩnh của bọn họ, trong bông có kim, ngoài thô trong mảnh.
Hứa Thanh Tiêu lưu loát viết ba dòng chữ lên tờ giấy trắng.
Rõ ràng những chuyện hắn làm hôm nay, chỗ nào sai sót thì về sau sẽ phòng ngừa chỗ đó.
Sau khi viết xong, Hứa Thanh Tiêu lên giường nằm bắt đầu chợp mắt.
Uống hết mấy cân rượu mạnh đúng là hơi quá sức.
Cứ như vậy, đến đêm khuya.