Người Đọc Sách Đại Ngụy ( Dịch Full )

Chương 245 - Chương 245: Vào Triều, Diện Thánh, Nho Quan, Địch Ý Nồng Nặc (5)

Chương 245: Vào Triều, Diện Thánh, Nho Quan, Địch Ý Nồng Nặc (5)

Hoàng cung Đại Ngụy.

Trong Dưỡng Tâm điện.

Uyển Nhi đứng bên cạn long loan nói:

“Bệ hạ, đêm qua Hứa Thanh Tiêu đã lên kinh, căn cứ vào tin báo chỗ thám tử thì Hứa Thanh Tiêu đã đi đến đường lớn Chu Tước, đi một chuyến đến phủ An quốc công. Sau đó An quốc công đã sai người mời Tề quốc công, Lư quốc công, Tấn quốc công, Lý quốc công, cùng với Tín Vũ hầu năm vị hầu gia.”

“Các vị quốc công và hầu gia này đều mang con cháu mình đến để dự tiệc. Là do Hứa Thanh Tiêu nhìn trúng cháu của An quốc công là Lý Phạm, nói Lý Phạm có tư chất đại Nho, nên An quốc công thì mời Hứa Thanh Tiêu làm thầy của Lý Phạm. Cuối cùng Hứa Thanh Tiêu đã dứt khoát thu nhận cháu của các vị quốc công còn lại làm học sinh của mình.”

“Cho nên mới dẫn đến chuyện các vị quốc công đều đến cửa.”

Âm thanh Uyển Nhi cực kì êm tai, khi nàng ta đọc có nhấn nhá từng chữ rõ ràng.

“Biết rồi.”

Giọng nói Nữ đế Đại Ngụy vang lên.

Sau đó nàng chậm rãi mở miệng:

“Tuyên hắn ngày mai vào triều.”

Nữ đế mở miệng đưa ra quyết định như vậy.”

“Nô tì tuân chỉ.”

“Đúng rồi, bệ hạ, khi Hứa Thanh Tiêu đi đến đường lớn Chu Tước, lúc hắn đi qua tây nhai đã nhìn thấy thương nhân Phiên bang muốn cướp tiền tài, Hứa Thanh Tiêu trượng nghĩa ra tay, đá một cục đá làm cho quầy hàng của thương nhân Phiên bang sụp đỗ, tổn thất không ít bạc.”

Uyển Nhi tiếp tục mở miệng, bổ sung thêm một vài chi tiết.

“Hử?”

Nữ đế Đại Ngụy kinh ngạc, dường như còn ngạc nhiên hơn cả khi nàng nghe thấy Hứa Thanh Tiêu muốn mở học đường.

“Được, trẫm biết rồi.”

Nữ đế Đại Ngụy dường như đang suy nghĩ gì đó rồi khôi phục sự bình tĩnh.

“Bây giờ nô tì sẽ đi truyền lệnh ngay.”

Uyển Nhi mở miệng.

“Ừ, đúng rồi, qua hai ngày nữa không lên triều nữa, chỉnh lý một phen, chờ lúc nào trẫm có thể lên triều thì mới truyền cho bọn họ vào triều.”

Nữ đế Đại Ngụy lên tiếng, Uyển Nhi gật đầu, nhanh chóng rời khỏi Dưỡng Tâm điện.

Nàng ta đã tập mãi thành thói quen, cứ qua một đoạn thời gian thì Nữ đế sẽ không vào triều. Nàng thường một mình trong Dưỡng Tâm điện, hơn nữa cũng cực kỳ cổ quái, nhưng quái lạ ở chỗ nào thì cô ta không biết, chỉ có cảm giác có chút quái lạ mà thôi.

Nhưng mà chuyện của hoàng đế thì không đến phiên nàng ta quản, cứ làm theo là được.

Cứ như vậy.

Ý chỉ của Nữ đế nhanh chóng được truyền ra ngoài.

Hôm sau.

Mới sáng sớm Hứa Thanh Tiêu đã bị tiếng đạp cửa đánh thức.

Mở cửa xem xét, là một vị thái giám, thanh tú anh tuấn, khoảng hai mươi tuổi, mặt tràn đầy ý cười nhìn Hứa Thanh Tiêu nói:

“Hứa tiên sinh, nô tài phụng khẩu dụ của bệ hạ đến báo ngài mai truyền ngài vào triều diện thánh, Hứa tiên sinh cần phải nhớ kỹ giờ dần thì phải chờ ở ngoài cung, đến lúc đó sẽ có người dẫn ngài vào.”

Thái giám mở miệng, hắn đến đây là để truyền lời.

Nghe thấy tin này, Hứa Thanh Tiêu có chút kích động nho nhỏ nhưng chẳng qua rất nhanh thôi hắn đã điều chỉnh lại tâm trạng, Hứa Thanh Tiêu gật đầu nói:

“Đa tạ công công, làm phiền ông đi lại một chuyến.”

Hứa Thanh Tiêu cảm tạ một tiếng đồng thời lấy ngân phiếu đưa cho đối phương, ngân phiếu không ít, tròn năm mươi lượng. Sở dĩ dám bỏ tiền như vậy còn không phải vì đối phương là người trong cung hay sao.

Nói thật thì loại thái giám này ở trong cung nhìn như không có quyền lực gì nhưng trên thực tế bọn họ rất mạnh, cho ít ngân phiếu làm quen chắc chắn không lỗ.

Nhưng mà đối phương nhìn thấy động tác này của Hứa Thanh Tiêu thì lại có chút kinh ngạc.

Nhất là khi nhìn tờ ngân phiếu mà Hứa Thanh Tiêu đưa tới, mệnh giá thế mà đến năm mươi lượng, hắn lại càng sợ hãi.

“Cái này cái này, Hứa tiên sinh, không cần, không cần.”

Thái giám có chút sợ hãi, không dám nhận lấy.

“Công công mệt nhọc, chỉ là chút tiền mà thôi, ngài cứ thu đi, coi như là chút tâm ý của Hứa mỗ.”

Hứa Thanh Tiêu khăng khăng muốn cho nhưng trong lòng lại có chút hiếu kì. Chỉ năm mươi lượng mà thôi, có cần phải vậy không?

“Cái này... cái này... Hứa tiên sinh, Lý mỗ ta thật là vinh hạnh khi được Hứa tiên sinh xem trọng. Nếu như vào cung có gì không hiểu thì cứ hỏi Lý mỗ ta, Lý Hiền ta tuyệt đối không từ chối.”

Lý Hiền nhận lấy ngân phiếu, cảm động đến nước mắt cũng muốn tuôn ra, khiến Hứa Thanh Tiêu thật sự thấy hơi hiếu kỳ.

Chỉ có năm mươi lượng thôi mà?

Đặt ở huyện Bình An thì chính là con số khổng lồ nhưng đây là kinh đô mà, ngươi là công công trong hoàng cung đấy.

Có điều mặc kệ trong lòng kinh ngạc thế nào thì bên ngoài Hứa Thanh Tiêu vẫn vô cùng khách khí nói: “Lý công công khách khí, đi thong thả.”

Nói xong câu này, Lý công công khẽ gật đầu, hít sâu một hơi rồi giấu nước mắt rời đi.

Thật sự là hắn rất cảm động, dù sao thì đây cũng là lần đầu tiên có người tặng lễ cho thái giám, đúng hơn mà nói thì đây là lần đầu tiên hắn thu lễ đáp lại.

Sau khi Lý Hiền rời đi thì Hứa Thanh Tiêu cũng không nghĩ nhiều, hắn rửa mặt sơ một phen rồi định ra cửa.

Hôm qua đã đi đến phủ An quốc công, hôm nay hắn vẫn nên đi bái phỏng từng phủ của những quốc công khác.

Tuy nói là mọi người đã từng gặp mặt nhưng đó là do An quốc công mời tới, hắn vẫn nên đi thăm hỏi một phen mới được.

Lý quốc công, Tấn quốc công, Tề quốc công, bao gồm cả các liệt hầu mà hắn đã làm quen hôm qua, Hứa Thanh Tiêu đều đi từng phủ từng phủ thăm hỏi.

Đợi đến gần đến giờ Tỵ, đoán chừng mọi người đều đã trở về nghỉ ngơi thì Hứa Thanh Tiêu cũng rời khỏi khách điếm, hắn đã mua thêm một chiếc quạt nữa, sau khi viết chữ lên xong thì liền xuất phát.

Đi đến bái phỏng từng vị quốc công liệt hầu. Lần này Hứa Thanh Tiêu đến các vị quốc công liệt hầu này cực kỳ vui mừng, nhất là mấy vị đứng hàng hầu, họ vốn không nghĩ tới Hứa Thanh Tiêu sẽ đến tận nhà thăm hỏi.

Cách đối nhân xử thế như vậy lại càng làm cho đám người này càng thêm yêu thíchg Hứa Thanh Tiêu hơn.

Hắn đều tặng quạt, mỗi người một cây làm cho đối phương thoải mái cười to. Các quốc công liệt hầu vị nào cũng mời Hứa Thanh Tiêu ở lại ăn cơm, nếu như không phải đã đến giờ cơm thì Hứa Thanh Tiêu căn bản sẽ không ở lại. Cuối cùng hắn ăn bữa cơm rau dưa ở hai nhà Lý quốc công và Dương Đô hầu.

Dù sau thì mỗi lần đến thăm mỗi quốc công hay liệt hầu thì đều phải mất nửa canh giờ, không thể nào mới ngồi một chút lại đi ngay được.

Chẳng qua lần bái phỏng này Hứa Thanh Tiêu cũng thu hoạch được không ít, cũng hiểu chút quy củ khi vào triều, lại hẹn ngày hôm sau lên triều cùng nhau, miễn cho mình hắn tứ cố vô thân.

Sau khi làm xong tất cả.

Cũng đã đến giờ Tý.

Hứa Thanh Tiêu tắm rửa một phen, sau khi tắm rửa sạch sẽ xong hắn còn cố ý thay đổi một bộ nho bào đã chuẩn bị trước.

Nghĩ đến buổi lên triều ngày mai, nói thật thì không khẩn trương là chuyện không thể nào.

Cho nên tiếp theo Hứa Thanh Tiêu vẫn luôn điều chỉnh tâm trạng của mình.

Mãi cho đến giờ Sửu, tâm tính Hứa Thanh Tiêu vững vàng lên triều, hắn chỉnh trang lại y quan sau đó liền đi ra khỏi khách điếm.

Bình Luận (0)
Comment