Phe kia phái Trần Chính Nho ra, bên ta An quốc công cũng không có khả năng ngồi không mặc kệ. Ông ta đứng ở bên cạnh, ngữ khí bình tĩnh nhưng thái độ cũng rất rõ ràng.
Phải đi Lại bộ!
“Được thôi.”
“Hứa Thanh Tiêu đúng là có đại tài, đi Lễ bộ và Công bộ không ổn lắm nhưng đi Lại bộ, trẫm nghĩ sâu xa một phen, cũng không ổn lắm.”
“Như vậy, để Hứa Thanh Tiêu đến Hình bộ đi.”
“Trương Tĩnh, Hình bộ có chức Viên Ngoại lang trống không?”
Âm thanh Nữ đế Đại Ngụy vang lên, nàng đá qua đá lại cuối cùng lại sắp xếp Hứa Thanh Tiêu đến Hình bộ, trong lúc nhất thời, mọi người thấy hơi nghi hoặc.
Thật sự không biết Nữ đế rất cuộc đang muốn làm gì.
“Bệ hạ, có thần.”
“Hình bộ không có chỗ trống.”
Trương Tĩnh mở miệng lộ ra vẻ cung kính. Hắn là văn thần, người của hội Đông Minh, không phải là một thế lực với nho quan hay võ quan.
Cho nên hắn cũng có hơi tò mò, sao lại đưa Hứa Thanh Tiêu xếp vào chỗ của hắn?
Đây không phải là tranh chấp của hai bên nho võ hay sao? Liên quan cái rắm gì đến ta?
Trương Tĩnh tràn đầy vẻ hiếu kì, nhưng những điều không rõ này ông ta đều giấu ở trong lòng.
“Vậy, có Chủ sự không?
Nữ đế tiếp tục hỏi.
“Chủ sự cũng không, nhưng gần đây đúng là Hình bộ thiếu nhân lực, có thể tăng thêm một Chủ sự.”
Trương Tĩnh lên tiếng. Hắn ta hoàn toàn hiểu được ý của Nữ đế là gì, trước là hỏi có chức Viên Ngoại lang hay không, cái này có thể nói là không có được.
Nhưng sau đó lại hỏi tới chức Chủ sự. Quanh co một vòng, Viên Ngoại lang thì có vẻ là hơi không ổn nhưng Chủ sự thì có thể được, nếu như còn nói không có thì đây chính là tự mình chuốc khổ vào thân.
“Nếu như vậy thì Hứa Thanh Tiêu cứ đến Hình bộ nhậm chức tòng thất phẩm Chủ sự đi, nhậm chức trong ba ngày tới, các ái khanh có ý kiến gì không?”
Nữ đế mở miệng, ánh mắt tràn ngập uy nghiêm lướt qua toàn bộ đại điện.
Âm thanh lập tức vang lên:
“Chúng thần không có gì dị nghị.”
Tòng thất phẩm Chủ sự, nghe như không là cái đinh gì nhưng trên thực tế thì là một chức quan không nhỏ.
Lục bộ, chưởng quản mọi chuyện to to nhỏ nhỏ của vương triều đại Ngụy. Nhất là Lại Hộ Hình ba bộ này lại càng nắm giữ thực quyền. Tòng thất phẩm Chủ sự cũng coi như là chức quan có quyền lực nhất định.
Còn nữa, Hứa Thanh Tiêu lúc này chẳng qua cũng chỉ vừa mới vào triều mà thôi.
Vừa vào đã là Chủ sự, nếu đổi lại là những người khác thì không chừng sẽ đi Lễ Bộ hay công bộ làm thuộc hạ, tư lịch vài năm, tất nhiên cũng có thể đi những bộ khác làm trợ thủ. Dù sao thì công việc tạp dịch nhiều một chút cũng chẳng sao, chia sẻ được chút áp lực.
Có thể làm Chủ sự thì có chút khác rồi, trước đó thậm chí còn xém nhậm chức Viên Ngoại lang, cái này càng khoa trương hơn.
Nói tóm lại thì kết quả này đã làm cho mọi người tương đối hài lòng.
Đối với nho quan mà nói, đi đến Hình bộ cũng không phải là nơi tốt đẹp gì.
Đối với võ quan mà nói, làm Chủ sự Hình bộ cũng coi như là không quá tệ rồi.
Đối với hội Đông Minh mà nói, tăng lên thêm một chức Chủ sự cũng xem như là có thể kiếm hời.
Còn đối với Lễ bộ và Công bộ mà nói thì ngoại trừ bệ hạ ra tất cả con mẹ nó đều chính là một đám sói mắt trắng.
“Hứa Thanh Tiêu, trẫm lệnh cho ngươi làm Chủ sự Hình bộ, vào Đô Sát viện, ra sức vì nước, ngươi biết chưa?”
Giọng của Nữ đế vang lên lần nữa, Hứa Thanh Tiêu cúi đầu nói:
“Đa tạ bệ hạ, thần nhất định vì Đại Ngụy cúc cung tận tụy, đến chết mới thôi!”
Hứa Thanh Tiêu mở miệng, nói hùa theo.
Câu nói vừa rồi vừa vang lên, trong nháy mắt, đám người trong đại điện đều tỏ ra kinh ngạc, nhất là các vị nho quan. Bọn họ lại càng không nhịn được nhìn về phía Hứa Thanh Tiêu.
Bởi vì cái câu cúc cung tận tụy, đến chết mới thôi kia có chút không tầm thường.
“Hay, hay cho một câu cúc cung tận tụy, đến chết mới thôi. Ghi câu này lại đi, dán trên Hiền Vân các.”
Cho dù là Nữ đế Đại Ngụy đi chăng nữa thì sau khi nghe xong câu này cũng có chút động dung. Tám chữ vô cùng đơn giản đã biểu đạt được sự cực hạn của thần tử. Không tệ, không tệ.
“Bãi triều.”
Theo âm thanh vang lên, đám người lần lượt rời khỏi triều đường.
Sau khi ra khỏi đại điện, đám người nho quan thỉnh thoảng lại quăng ánh mắt về phía Hứa Thanh Tiêu.
Mặc dù ban đầu bọn họ có ác cảm với Hứa Thanh Tiêu nhưng tài hoa của Hứa Thanh Tiêu lại không thể không tán thưởng được. Ví như vừa rồi ở trong đại điện tùy ý nói ra một câu cũng có thể trở thành câu nói khó có thể vượt qua được.
Đáng tiếc, đáng tiếc, đáng tiếc. Một vị đại tài như vậy lại không đứng về phía phe bọn họ, đúng là làm cho người ta cảm thấy tiếc nuối.
“Thanh Tiêu hiền điệt, bây giờ ngươi đi vào Hình bộ, cần phải làm việc cho tốt nha. Bệ hạ xếp ngươi vào Hình bộ là muốn trọng dụng ngươi, những chuyện ngươi được giao nhớ làm cho cẩn thận, làm cho tốt một chút, đừng để cho người ta nắm thóp nhé.”
“Tất nhiên là nếu như có người dám ngăn cản ngươi làm việc thì ngươi cứ đi tìm Lý thúc, ta ngược lại muốn xem xem có ai dám ngăn cản ngươi làm việc hay không.”
An quốc công vừa cười vừa nói, lời này của ông ta là nói cho những người khác nghe.
Hứa Thanh Tiêu đến Hình bộ bọn họ tạm thời không thể hiểu được tâm tư của Nữ đế, nhưng mặc kệ là đi đến chỗ nào thì việc quan trọng nhất chính là làm tốt việc của mình, không thể để cho người ta tóm được nhược điểm.
Chịu khó một hai năm, nói không chừng sẽ được sắp xếp nhiệm vụ quan trọng.
Mấy chuyện vặt vãnh này bọn họ đều hiểu, loại chuyện như ba ngày thăng một phẩm năm ngày thăng một phẩm chắc chắn không tồn tại.
“Điệt nhi đã rõ.”
Hứa Thanh Tiêu hiểu rõ đạo lý này. Mặc kệ là Nữ đến Đại Ngụy cho hắn làm chuyện gì thì trước tiên hắn cũng cần phải làm tốt công việc trên tay rồi lại nói.
Việc nhỏ còn làm không xong thì còn nói gì đến chuyện lớn?
Cũng vào lúc này, đột nhiên vang lên một tiếng nói.
“Bệ hạ tuyên chỉ, tuyên Hứa Thanh Tiêu sau một canh giờ nữa đến Dưỡng Tâm điện yết kiến.”
Nghe tới đây, tất cả văn võ bá quan đều sững sờ.
Gặp riêng Hứa Thanh Tiêu ư?
Đây là có ý gì?
Đám người tràn đầy vẻ tò mò.
“Thanh Tiêu hiền điệt, đi đi.”
An quốc công không nói thêm gì, bảo Hứa Thanh Tiêu đi gặp bệ hạ.
Bách quan rời đi.
Một tên thái giám cũng đi tới, là Lý Hiền.
“Lý công công.”
Nhìn thấy Lý Hiền, Hứa Thanh Tiêu cười cười.
Còn Lý Hiền thì mười phần cung kính nhìn về phía Hứa Thanh Tiêu nói: “Chủ sự đại nhân, ngài đi theo ta, Dưỡng Tâm điện hơi xa một chút.”
Lý Hiền vừa cười vừa nói, cực kỳ cung kính đối với Hứa Thanh Tiêu.
“Được, làm phiền công công.”
Hứa Thanh Tiêu cực kì khách khí, lập tức đi theo Lý Hiền.