Thế cuộc kết thúc, Trần Tâm đại Nho chậm rãi mở miệng nói:
“Thủ Nhân à, thế cuộc như đời người vậy, dù là lần đầu ngươi đánh cờ nhưng nhìn ra được ngươi sát phạt quả quyết, chuyên công phạt, cực kỳ cấp tiến.”
“Đây là chuyện tốt, giai đoạn trước giống như rồng, nhưng lại lộ ra rất nhiều vấn đề. Trong lần hạ cờ thứ bốn mươi lăm của ngươi, quá vội vàng tiến về phía trước, ta chỉ cần đi bước kế tiếp thì ngươi có thể không còn đường đi tiếp nữa.”
“Còn ở lần hạ cờ thứ bảy mươi tám, chín mươi lăm của ngươi, đều có vấn đề, còn có lần thứ một trăm lẻ năm, mặc dù ngươi thắng ta năm con cờ nhưng cũng đã lọt vào bẫy của ta dẫn đến cả bàn đều thua.”
“Ngươi đã rõ chưa?”
Trần Tâm đại Nho mở miệng, ông ta dùng thế cuộc để ám chỉ ra một vài lời, ý nghĩa của nó rất đơn giản, hy vọng Hứa Thanh Tiêu đừng quá vội vàng tiến về phía trước, phải suy nghĩ cho thật kỹ.
“Tiên sinh dạy rất đúng.”
“Chẳng qua lúc hạ cờ lần thứ bảy mươi tám và chín mươi lăm, học sinh cũng nhìn ra được vấn đề, nhưng học sinh không hiểu kỳ đạo, cho nên chỉ có thể lựa chọn biện pháp mà học sinh cho là an toàn nhất.”
“Về phần lần hạ cờ thứ một trăm lẻ năm, dù cho cả bàn đều thua nhưng học sinh cho rằng bàn cờ không thể nào so với đời người được, đời người lớn hơn bàn cờ gấp vạn lần, một bàn cờ có khi cũng chỉ là một quá trình mà thôi, không phải là cả cuộc đời.”
Lời khuyên của đại Nho Trần Tâm Hứa Thanh Tiêu có thể hiểu được.
Nhưng Hứa Thanh Tiêu cũng mượn thế cuộc để nói ra tiếng lòng của mình.
Một ván cờ xem thì là thua rồi, nhưng thua vì mình trẻ tuổi, thua vì có rất nhiều thứ mình còn chưa biết, cho nên thua cờ không hối hận.
Nhưng đời người không chỉ nhìn qua ván cờ được, nó gấp vạn lần bàn cờ này, như vậy, lần này hạ cờ thua chỗ này thì có thể tiếp tục hạ cờ ở nơi khác, không thể bởi vì nhất thời muốn xông lên mà cho rằng ta nhất định sẽ thua cả ván.
Những lời nói này của Hứa Thanh Tiêu làm cho Trần Tâm đại Nho hơi xúc động.
Ông ta khẽ gật đầu, muốn nói gì đó nhưng lại không biết có nên nói hay không, cuối cùng, ông vẫn mở miệng nói:
“Thủ Nhân, ngươi hãy nghe lời khuyên của lão phu, kỳ thật ngươi có thể cân nhắc chuyện phế ý, hoặc là cho dù không phế ý thì cũng có thể gia nhập Chu thánh nhất mạch bọn ta, ngươi cố gắng học, dung nhập ý đó vào Chu thánh chi ý, nói không chừng đây chính là một chuyện tốt.”
Cuối cùng, Trần Tâm đại Nho vẫn nói ra những lời ấy, khuyên Hứa Thanh Tiêu gia nhập vào Chu thánh nhất mạch.
“Ý của tiên sinh Thanh Tiêu đã rõ, nhưng Thanh Tiêu đã lập ngôn, sẽ không vào Chu thánh nhất mạch.”
Hứa Thanh Tiêu lắc đầu, hắn trả lời một câu như vậy. Lần này đến gặp Trần Tâm đại Nho là bởi vì trước đó đã có hẹn với nhau, Trần Tâm đại Nho cũng không có bất cứ ác ý gì với mình, cho nên hắn mới đến đây.
Chỉ là lời này vừa dứt, Trần Tâm đại Nho còn chưa kịp mở miệng thì giọng của Hoài Bình quận vương đã vang lên.
“Hừ, quả nhiên là cuồng vọng.”
Giọng Hoài Bình quận vương vang lên làm cho cục diện trở nên hơi lạnh lẽo.
Hứa Thanh Tiêu trầm mặc không nói, còn Hoài Bình quận vương lại tiếp tục mở miệng nói:
“Chu thánh chính là thánh của Đại Ngụy, ý cao như trời, ngươi chỉ là một nho sinh minh ý, dám nói lập ngôn, Trần Tâm đại Nho yêu quý tài năng của ngươi, nhưng ngươi lại không thích uống rượu mời, chỉ thích uống rượu phạt.”
“Hứa Thanh Tiêu, chẳng lẽ ngươi thật sự xem mình là đại tài vạn cổ thật sao?”
Hoài Bình quận vương mở miệng, trực tiếp răn dạy Hứa Thanh Tiêu, chẳng cho hắn chút xíu mặt mũi nào, hơn nữa lại còn gọi thẳng tên.
“Hoài Bình quận vương, Hứa mỗ không hề có ý này, ngược lại là quận vương, từ khi Hứa mỗ xuất hiện, ngài đã mang theo địch ý không thể nào hiểu được.”
“Hứa mỗ muốn hỏi quận vương, tại hạ đã trêu chọc quận vương chỗ nào?”
Hứa Thanh Tiêu mở miệng, đối mặt với sự giận dữ mắng chửi của Hoài Bình quận vương, hắn cũng không tỏ ra sợ hãi hay e ngại, trái lại hắn rất hiếu kì, tại sao đối phương lại có địch ý như thế với mình.
“Ngươi nói không sai, đúng là ta mang theo địch ý với ngươi đấy, nếu không phải có Trần Tâm đại Nho ở đâu thì chỉ bằng những gì mà ngươi nói bản vương đã muốn thưởng cho ngươi mấy cái bạt tai rồi, để cho ngươi biết cái gì gọi là quy tắc.”
Hoài Bình quận vương cũng không thèm che giấu, hắn ta thật sự ghét Hứa Thanh Tiêu, cực kỳ ghét.
Lời này nói ra làm cho Hứa Thanh Tiêu không khỏi khẽ nhíu mày. Nói tới nói lui thì mắng vẫn là mắng, hơn nữa câu này còn chẳng thèm cho hắn chút mặt mũi. Thưởng cho hắn mấy cái tát? Nếu như ngươi dám làm thật, Hứa Thanh Tiêu ta không đánh chết ngươi thì ta theo họ ngươi.
“Quận vương chớ có tức giận.”
“Thủ Nhân chẳng qua chỉ là tuổi còn hơi nhỏ mà thôi, không hiểu quy củ là chuyện bình thường, lúc còn trẻ ai mà chẳng có nhuệ khí.”
Lúc này, Trần Tâm đại Nho đứng dậy hòa giải, hắn nhìn về phía Hứa Thanh Tiêu nói:
“Thủ Nhân, lão sư của Hoài Bình quận vương chính là Dương Thiện tiên sư của Văn cung Đại Ngụy, cũng là thiên địa đại Nho.”
Trần Tâm đại Nho giải thích, trong chốc lát, Hứa Thanh Tiêu liền rõ ràng.
Trong văn cung Đại Ngụy có mấy nhân vật thật sự rất ngầu, là thiên địa đại Nho, hơn nữa không phải là thiên địa đại Nho thông thường mà là nửa chân đạp đến Thánh cảnh, lúc nào cũng có thể trở thành tồn tại bán thánh.
Đó là người lợi hại chân chính, cũng bởi vì có bọn họ cho nên bố cục của triều đình sẽ rất khó lung lay, cho dù Nữ đế có muốn loại trừ tận gốc quyền lực của nho quan thì cũng rất khó thi hành, mấy vị này không chết thì Chu thánh nhất mạch sẽ vô cùng hưng thịnh.
Hiện tại Hứa Thanh Tiêu cuối cùng cũng đã rõ vì sao mà Hoài Bình quận vương lại mang theo hận ý đối với mình.
Thì ra là Chu thánh nhất mạch, vậy thì không sao, nhân vật như vậy nhắm vào mình cũng có thể hiểu được.
Chỉ là, vẫn thấy hơi khó chịu.
“Thanh Tiêu đã rõ, thì ra là học trò của Dương Thiện tiên sư, khó trách Hoài Bình quận vương lại có địch ý với Thanh Tiêu như thế. Nếu là như vậy, vậy ta xin quận vương hãy động thủ đi, trước tiên cứ giết Hứa mỗ trước rồi lại giết hết tất cả những người không phải là văn nhân của Chu thánh nhất mạch trong thiên hạ.”
“Tốt nhất là hãy đốt hết tất cả những thư tịch của các thánh nhân khác ngoại trừ Chu thánh, vậy thì từ nay về sau văn nhân trong thiên hạ đều sẽ có thể an tâm học tập đạo của Chu thánh.”
Hứa Thanh Tiêu mở miệng, nghiêm túc đưa ra đề nghị.
“Cuồng vọng!”
Ầm!
Hoài Bình quận vương sao có thể nghe không ra những lời trào phúng của Hứa Thanh Tiêu, hắn ta nổi giận gầm lên một tiếng, khí thế đáng sợ giống như núi cao trực tiếp áp chế Hứa Thanh Tiêu. Hoài Bình quận vương không chỉ là một nho sinh, hắn còn là một võ giả.
Ít nhất thì cũng là võ giả thất phẩm trở lên.