Khí thế như cơn lũ lướt qua áp chế mà đến, trong nháy mắt, Hứa Thanh Tiêu cảm thấy được một lực áp chế đáng sợ, trên người như bị một vạn cân bê tông đè lên, hai chân không nhịn được mà run rẩy, đây là phản ứng tự nhiên của cơ thể. Cũng may hắn là Đại Nhật thánh thể, bằng không đoán chừng dưới khí thế kia, chắc hắn đã bị ép cho quỳ xuống rồi.
“Hứa Thanh Tiêu, ngươi thật sự không biết sống chết, ngươi cho rằng ta không dám ra tay với ngươi sao?”
Hoàn Bình quận vương nộ khí trùng thiên nói.
“Đủ rồi!”
Nhưng vào lúc này, Trần Tâm đại Nho mở miệng, Hạo nhiên chính khí kinh khủng ngập tràn, tiếng hét này như tiếng chuông lớn trong hoàng cung, vang lên bên tai Hoài Bình quận vương.
Sau một khắc, Hoài Bình quận vương thu hồi luồng khí thế như nước lũ này lại.
Còn sắc mặt Hứa Thanh Tiêu thì lại tái nhợt vô cùng, mặc dù không còn áp lực nhưng loại cảm giác này vẫn làm cho tim hắn đập hơi nhanh.
Hạo nhiên chính khí của Trần Tâm đại Nho không có cách nào đối kháng lại với võ giả chi lực nhưng uy vọng của ông vẫn còn, một câu cũng đủ để Hoài Bình quận vương thu tay lại.
“Trần Tâm đại Nho, là bản vương sai, đã động võ ở trước mặt ngài, mong Trần Tâm đại Nho thứ tội.”
Hoài Bình quận vương thờ phụng Chu học, sư phụ là Dương Thiện tiên sư, cho nên lại càng tôn trọng Trần Tâm hơn, nói đúng hơn một chút thì đúng là đại Nho nào trong Chu thánh nhất mạch hắn cũng đều rất tôn trọng.”
Nếu như không phải Trần Tâm đại Nho ở đây, hôm nay chắc chắn Hứa Thanh Tiêu không có quả ngon để ăn.
“Thủ Nhân, ngươi không sao chứ?”
Trần Tâm đại Nho đỡ Hứa Thanh Tiêu lên, sau đó hít sâu một hơi, nhìn về phía Hoài Bình quận vương nói:
“Quận vương đại nhân, Thủ Nhân là khách của lão phu, hôm bay chiêu đãi không chu đáo, mong quận vương đại nhân chớ trách tội.”
Ý của ông rất rõ ràng, chính là hạ lệnh đuổi khách.
“Trần Tâm đại Nho, kẻ này nói xấu Chu thánh, chúng ta đã khuyên hắn bỏ gian tà theo chính nghĩa rồi nhưng hắn vẫn khư khư cố chấp, bản vương giáo huấn hắn một chút cũng là hợp tình hợp lý, mong rằng Trần Tâm đại Nho chớ nóng giận.”
Hoài Bình quận vương cũng không cho là mình đã làm sai, ngược lại cảm thấy Hứa Thanh Tiêu có nhiều chỗ không tốt. Điểm sai duy nhất là hắn ta đã động thủ trước mặt đại Nho.
“Được, ý của quận vương lão phu đã rõ.”
Trần Tâm đại Nho đúng là hơi tức giận. Quân tử động khẩu không động thủ, Hoài Bình quận vương lại trực tiếp đông thủ, đây không phải là đang làm tăng lên sự ác cảm của Hứa Thanh Tiêu đối với Chu thánh nhất mạch hay sao?
Nói thật thì bản thân chuyện này vốn là phải nói từ từ, phải nói chuyện cho tốt với Hứa Thanh Tiêu, kết quả không ngờ lại huyên náo thành như thế này.
“Trần Tâm đại Nho, thật xin lỗi, bản vương cáo từ.”
Hoài Bình quận vương cũng không nhiều lời thêm gì, nếu như Trần Tâm đại Nho đã không nghe hắn giải thích vậy thì cũng chẳng còn gì đáng để nói thêm, cứ đi thẳng là được.
Hoài Bình quận vương đi rồi, trước khi đi vẫn không quên hung tợn nhìn Hứa Thanh Tiêu một cái.
Đợi sau khi Hoài Bình quận vương đi.
Trần Tâm đại Nho nhìn về phía Hứa Thanh Tiêu, mang theo vẻ tạ lỗi nói:
“Thủ Nhân, lão phu không biết sẽ xảy ra chuyện như vậy. Những hành động và việc làm của Hoài Bình quận vương cũng chỉ là nhất thời tức giận mà thôi, lão phu thay hắn tạ lỗi với ngươi.”
Trần Tâm đại Nho hướng về phía Hứa Thanh Tiêu tạ lỗi nói.
“Tiên sinh nói quá lời.”
“Học sinh hiểu rõ, học sinh cũng lý giải được. Đa tạ tiên sinh đã ra mặt thay cho học sinh, bằng không thì có lẽ học sinh sẽ bị đánh.”
Hứa Thanh Tiêu mở miệng, hắn cảm tạ Trần Tâm đại Nho đã ra tay giúp hắn, nhưng thù này đã kết rồi.
Hoài Bình quận vương thì sao chứ?
Chọc đến hắn, Hứa Thanh Tiêu chắc chắn sẽ không từ bỏ ý đồ. Chẳng qua bây giờ hắn vẫn chưa có bất kỳ năng lực phản kích nào, nhưng hắn đã ghi thù, không thể nào quên được.
Nhất là loại kẻ địch như Hoài Bình quận vương.
Đây là địch nhân trên phương diện lập ý. Liên quan đến tín ngưỡng thì chắc chắn sẽ không có khả năng hủy bỏ mối thù. Cứ nhìn Hoài Bình quận vương đi, hắn cũng là một nho sinh mà mở miệng ra là muốn thưởng cho mình mấy cái tát, địch ý của hắn đối với mình có thể nói là lớn vô cùng.
“Haiz.”
Trần Tâm đại Nho sao lại có thể không nghe ra ý trong lời nói của Hứa Thanh Tiêu, ông thở dài sau đó chầm chậm nói:
“Thủ Nhân, vẫn nên nghe lão phu khuyên một câu đi, đi đến Văn cung tạ lỗi, học tập cho tốt, bằng không mà nói nho quan cả triều chắc chắn đều sẽ là kẻ địch của ngươi. Nho sinh Chu thánh nhất mạch trong thiên hạ này cũng xem như là kẻ địch của ngươi.”
“Hoài Bình quận vương là một, về sau sẽ có thêm người thứ hai thứ ba, một mình ngươi làm sao có thể chống lại nổi?”
Trần Tâm đại Nho khuyên nhủ.
Hứa Thanh Tiêu vẫn lắc đầu một cái.
“Đa tạ ý tốt của tiên sinh.”
Một câu thôi cũng đủ biểu đạt tâm ý của hắn.
“Thôi bỏ đi. Thủ Nhân, lão phu cũng không khuyên ngươi gì nữa, chẳng qua nếu như một ngày kia nếu như ngươi thật sự gặp phiền toái gì đó, nếu muốn đi Văn cung thì lão phu vẫn nguyện ý mở đường cho ngươi.”
Trần Tâm đại Nho cũng biết được tâm ý của Hứa Thanh Tiêu, ông cũng không khuyên giải hay cản trở, mặc kệ Hứa Thanh Tiêu đi thôi.
“Đa tạ tiên sinh.”
Hứa Thanh Tiêu lại cảm tạ một lần nữa, sau đó hai bên cũng không nói gì, Hứa Thanh Tiêu cũng cáo từ rời đi.
Sau khi cáo từ xong Hứa Thanh Tiêu vẫn đi một chuyến đến chỗ đại Nho Chu Dân ở, tới cửa chào hỏi một phen.
Chẳng qua cũng như đại Nho Trần Tâm, Chu Dân đại Nho cũng khuyên bảo hắn nhưng Chu Dân đại nho không cho nhiều lời khuyên, sau khi đã hiểu rõ ít nhiều về ý tứ của Hứa Thanh Tiêu, thái độ hắn ta cũng lạnh lùng hơn.
Đây chính là hậu quả khi Hứa Thanh Tiêu đối đầu với nhất mạch Chu thánh.
Hứa Thanh Tiêu cũng không oán hai người Trần Tâm và Chu Dân, chí ít thì hai người cũng chẳng làm gì, thậm chí còn khuyên can hắn, đơn giản chỉ là đạo bất đồng bất tương vi mưu mà thôi.
Nhưng trải qua lần này, Hứa Thanh Tiêu cũng đã hiểu biết thêm về tình huống của mình bây giờ.
Như đang hãm vào trong vũng bùn vậy.
Hoặc là nhanh chóng chiếm được vị trí quan trọng trong triều đình hoặc là nhanh chóng lập ngôn, sau đó lên lục phẩm thậm chí là trở thành đại Nho ngũ phẩm.
Đương nhiên về mặt vũ lực cũng tuyệt đối không thể chậm trễ, nhất định phải tăng thêm tốc độ, bằng không mà nói nếu như lại gặp Hoài Bình quận vương lần nữa, người ta chỉ cần uy áp mình, mình sẽ quỳ xuống ngay tại chỗ. Nếu như việc này xảy ra, Hứa Thanh Tiêu thà chết còn hơn.
Đến cả hoàng đế hắn cũng chưa từng quỳ, vậy mà lại phải quỳ trước một quận vương?
Hứa Thanh Tiêu có chết cũng không đồng ý.
Nguy cơ đánh tới như nghiêng trời lật biển làm cho Hứa Thanh Tiêu cảm thấy vô cùng áp lực.