‘Ngày hai mươi hai tháng ba năm thứ bốn mươi bốn Vũ Nguyên, Phủ quân phủ Bình Khâu tự biết mình nghiệp chướng nặng nề nên đã giết hết cả nhà, rồi treo trên xà nhà tự sát mà chết, nhưng ngàn vạn tiền tham ô thì lại không thấy tung tích.’
‘Ngày một tháng tư năm thứ bốn mươi bốn Vũ Nguyên, hội triều Đại Ngụy, từ Hình bộ Thượng thư Trương Tĩnh cho đến Đại Lý tự Tự khanh Cố Ngôn đều đồng thời phê duyệt, án này tội danh đã xác thực, duy chỉ có tiền tham ô không rõ tung tích là cần phải phúc tra lại.’
‘Ngày mùng một tháng năm năm thứ bốn mươi bốn Vũ Nguyên, quyển số một hồ sơ Bình Khâu chẩn tai án.’
‘Người phê duyệt: Hình bộ Thượng thư Trương Tĩnh.’
‘Người phê duyệt: Đại Lý tự Tự Khanh, Cố Ngôn.’
‘Người tiếp nhận: Hình bộ Thị lang Lý Nguyên Hạo.’
‘Người tiếp nhận: Hình bộ Viên Ngoại lang, Trương Chính Trung.’
...
Đọc tỉ mỉ quyển hồ sơ xong, cả quyển tạo cho Hứa Thanh Tiêu một cảm giác chính là:
Tìm tiền tham ô.
Mục đích của hồ sơ là bảo mình phải tìm số tiền tham ô kia.
Nhưng vấn đề là, nội dung hồ sơ này rõ ràng có vấn đề.
Hứa Thanh Tiêu cũng biết Phủ Bình Khâu.
Chẳng qua hắn chỉ biết đến trong sách mà thôi, là địa khu thuộc tây bắc bộ, ít nhất thì cũng xa hơn vạn dặm ngoài vương triều Đại Ngụy, rất gần Tây châu.
Loại địa phương thế này bản thân nó đã tương đối khô hạn cho nên xảy ra nạn hạn hán cũng không có gì lạ.
Hơn nữa mặc dù thể giới này có thiên đạo nhưng bùa cầu mưa này lại là thủ đoạn của tiên gia, hơn nữa đây là một loại bản lĩnh thần thông, cụ thể ra sao Hứa Thanh Tiêu cũng không biết.
Nhưng sự hình thành của nước mưa thì Hứa Thanh Tiêu biết, quá trình hơi nước bốc lên cao gặp lạnh thì ngưng tụ lại thành nước mưa.
Mà bùa cầu mưa thì chắc chắn sẽ không được khoa học như thế. Nó hẳn là dựa vào tiên lực thuần túy để chuyển đổi thành nước mưa sau đó rơi xuống.
Cho nên bùa cầu mưa thật sự rất trân quý, nhưng thông thường mà nói nếu dùng bùa cầu mưa thì trời sẽ mưa, nhưng ở phủ Bình Khâu thì lại vẫn cứ khô hạn.
Đây đúng là có vấn đề.
Nhưng nghĩ đến thời kỳ năm Vũ Nguyên thì cũng có thể giải thích được, lúc đó là lần thứ năm Võ đế Bắc phạt, đã hơi bị người dân oán trách rồi.
Thế giới này không phải là thể giới thông thường, có sức mạnh siêu phàm võ đạo tiên đạo cho nên có rất nhiều thứ không thể nào dùng khoa học để giải thích được.
Hứa Thanh Tiêu cũng có thể tiếp nhận tình trạng khô hạn này.
Nhưng trong phút chốc, điều làm cho Hứa Thanh Tiêu thấy nghi ngờ và cảm giác không đúng cũng không phải nằm ở hạn hán.
Mà là vì ba nút thắt tham ô, tự sát, cả nhà chết bất đắc kỳ tử.
Đầu tiên là tham ô trong triều đình cũng không phải là chuyện lạ gì, đơn giản là cách thức không giống nhau mà thôi.
Thông minh một chút sẽ tạo một bút danh, tranh chữ đồ ngọc để nhận hối lộ tham ô.
Đần hơn một chút chính là chờ cấp trên phát tiền xuống, cần mua món đồ gì thì tăng giá lên, lợi nhuận trong đó thuộc về mình.
Trực tiếp hơn là loại phía trên cấp tiền phát chẩn xuống, phía dưới bắt đầu trung gian kiếm lợi riêng.
Nhưng vấn đề ở đây là có thể trở thành một Phủ quân thì chắc là sẽ không ngu xuẩn đến vậy chứ? Cho dù tham ô thì tham một lần mấy trăm mấy vạn lượng bạc, Hứa Thanh Tiêu cũng đồng ý.
Nhưng tham ô tới hai mươi triệu lượng bạc, chừa lại mười triệu lượng mà cấp dưới còn muốn chia chác vậy bạc đến tay nạn dân còn được bao nhiêu?
Nghèo riết điên hả?
Chẳng qua cân nhắc đến chuyện Võ đế Bắc phạt, giả thuyết này cũng không phải là không thể thành lập. Dù sao thì lúc Võ đế Bắc phạt làm gì có thời gian quản mấy chuyện này, cho nên quyết định ăn thì ăn luôn hai mươi triệu lượng cũng không phải là không có khả năng, về mặt logic vẫn có thể hiểu được.
Nhưng chỗ tự sát kia lại làm cho Hứa Thanh Tiêu cảm thấy hơi cổ quái.
Nếu ngươi đã dám tham thì chắc là đã chuẩn bị xong tất cả, ngày một tháng ba có người điều tra ngươi, ngày hai mươi tháng ba người khác định tội, ngày hai mươi hai tháng ba ngươi tự sát?
Trước sau mới có bao lâu đâu?
Ít nhất thì cũng phải quanh co lòng vòng một chút chứ? Ít nhất thì cũng phải hô lên hai câu đại nhân ngài nghe ta giải thích.
Nhưng người tên Trương Nam Thiên này lại rất quả quyết, điều này hơi không hợp lý, về mặt logic thì không hợp lý chút nào.
Đương nhiên không loại trừ việc tên Trương Nam Thiên này là người nhát gan.
Nhưng tin tức cuối cùng lại càng làm cho Hứa Thanh Tiêu càng thêm tò mò.
Giết hết cả nhà?
Đây đúng là chuyện lạ có thật.
Thiên hạ này đâu phải chỉ có một vương triều Đại Ngụy, phía đông có một vương triều Đột Tà, phía bắc có vương triều Sơ Nguyên, hai vương triều này tuy lúc trước cũng không sánh bằng Đại Ngụy nhưng vương triều Đại Ngụy cũng không thể động đến bọn họ.
Hắn ta không trốn được nhưng cả nhà có thể bỏ chạy, dám tham ô hai mươi triệu lượng bạc, bình thường đoán chừng chắc cũng tham ô không ít.
Gia sản tất cả hơn trăm triệu cũng không quá chút nào, mang theo khoản ngân lượng này chạy đến hai vương triều kia, đoán chừng người ta còn cười ha ha bước ra đón tiếp.
Một trăm triệu lượng bạc trắng, đây là khái niệm gì? Một lượng bạc trắng đồng nghĩa với một ngàn tệ trong kiếp trước.
Chính là một trăm tỷ đó, hơn nữa còn là vàng ròng bạc trắng chứ đâu phải tài sản cố định gì, cho dù đi một nửa thì đoán chừng đại thần Hộ bộ của Đột Tà vương triều cũng sẽ tự mình nghênh đón.
Không nói đến những thứ khác, chỉ cần ngươi đồng ý giao ra nửa số ngân lượng, với số tiền còn lại cũng đã đủ cho cả nhà ngươi sống an khang phú quý mười đời rồi.
Cho nên chuyện này hoàn toàn không logic.
Nếu như nhất định phải liên kết chúng lại với nhau thì cũng chỉ có thể dựa vào chuyện vương triều Đột Tà và vương triều Sơ Nguyên quá xa, không thể chạy nổi.
Nhưng vấn đề ở đây là phủ Bình Khâu ở sát phía tây, phía tây có rất nhiều hòn đảo, rất nhiều quốc gia nhỏ, được mệnh danh là Hải Thượng Thiên quốc.
Chạy tới nơi này chắc không có vấn đề đâu nhỉ?
Vương triều Đại Ngụy lúc ấy đang Bắc phạt, nếu như Bắc phạt thắng thì có khả năng những người này đều phải chết, nhưng nếu như thua, vậy thì sẽ giống như bây giờ, mạnh thì vẫn mạnh như cũ nhưng không thể vì một tên tham quan mà đánh nhau với Hải Thượng Thiên quốc.
Điều này hoàn toàn không cần thiết, được không bù nổi mất, những chi phí phát sinh do chiến tranh đều sẽ vượt qua hai mươi triệu lượng bạc kia.
Cho nên Trương Nam Thiên hoàn toàn không cần thiết phải giết hết cả nhà mình.
Tuyệt hậu cũng không phải là một chuyện tốt.
Cho nên hồ sơ vụ án này, có vấn đề.
“Cả nhà chết bất đắc kỳ tử.”
“Đây không phải chính là giết người diệt khẩu đó sao?”
Rất nhanh, Hứa Thanh Tiêu cực kỳ nhạy bén đã phát giác ra được một tin tức.
Người đã chết, cả nhà chết bất đắc kỳ tử.
Đây là điển hình cho việc giết người diệt khẩu.