“Trương Nam Thiên này chắc hẳn chỉ là con dê thế tội.”
Hứa Thanh Tiêu chậm rãi thu hồ sơ lại, sau đó nhìn về phía Chu Nam nói: “Còn hồ sơ nào khác hay không?”
Hứa Thanh Tiêu mở miệng, vụ án này hắn không nhận nổi, cũng không muốn nhận.
Liên lụy quá lớn, tiền tham ô đến hai mươi triệu lượng bạc, bảo hắn đi tìm?
Tìm đến bạc đầu luôn hay sao?
Hơn nữa đồ ngốc cũng có thể nhìn ra được phía sau phần hồ sơ này hẳn là còn có những nhân vật khác tồn tại, hắn có thể nhìn ra vậy sao Hình bộ Thượng thư lại không nhìn ra được? Sao Đại Lý tự Tự khanh lại không nhìn ra được?
Nếu như bọn họ đều không nhìn ra thì chứng tỏ đám quan viên Đại Ngụy này không có đầu óc.
Chỉ là sao có thể như vậy?
Cho nên Hứa Thanh Tiêu không động đến, cũng không muốn động đến. Đến lúc đó lỡ như dẫn đến phiền toái đột xuất nào đó, chắc chắn đám nho quan sẽ chế giễu mình.
“Ồ... Đại nhân, hình như... chỉ có một bản hồ sơ này. Đây là do Thị lang đại nhân sắp xếp, nói là ngài vừa mới đến Hình bộ, rất nhiều chuyện vẫn chưa hiểu rõ, sợ ngài mệt mỏi khi phải xử lý nhiều bản án cho nên chi bằng cứ xử lý án này vậy.”
Chu Nam cúi đầu mỉa mai báo lại cho Hứa Thanh Tiêu.
“Chỉ xử lý một án này?”
Hứa Thanh Tiêu khẽ nhíu mày. Hắn thân là Chủ sự Hình bộ, theo lý thuyết hẳn là ngày bận trăm công ngàn việc, mỗi ngày đều phải duyệt hồ sơ, từ đó có thể thể hiện ra tài năng của mình.
Bệ hạ đang lấy lui làm tiến, bảo mình đến Hình bộ theo lý mà nói là để cho mình làm việc thật tốt, chịu khó thêm hai năm thì không kém lắm có thể lên chức rồi.
Nếu như có thể xử lý tốt một vài bản án không tệ thì có lẽ hắn sẽ có thể thăng chức trực tiếp.
Bảo mình xử lý bản án này còn không phải là chèn ép mình hay sao?
Không phải nói vụ án này không đủ lớn mà là do vụ án này quá lớn, vốn không thích hợp để hắn làm, thậm chí có thể nói đây chính là chuyện của tiền triều, đây không phải là nguyên nhân không ai muốn hỏi đến nó hay sao?
Tân triều có nhiều bản án như thế mà không đưa cho mình, cố tình đưa án này cho mình?
Trong nháy mắt, Hứa Thanh Tiêu đã ngửi ra được mùi vị của chèn ép.
“Là vị Thị lang nào thế?”
Hứa Thanh Tiêu hỏi.
“Phùng Thị lang.”
Chu Nam trả lời.
Phùng Thị lang?
“Phùng Kiến Hoa...”
Hình bộ có một vị Thượng thư, tả hữu Thị lang có hai vị, tiếp theo là bốn vị Viên Ngoại lang, tám vị Chủ Sự, mười sáu vị Khiếu sử, ba mươi sáu Kế sử, mỗi kế sử lại có thêm bốn tên Chưởng Cố.
Đồng thời còn có hai mươi bảy vị Lại ti trú ở các quận các nơi, bất cứ hồ sơ nào cũng đều là từ bọn họ chuyển đến Hình bộ.
Cho nên đừng thấy nhiều người như vậy nhưng một khi bước vào thời điểm bận rộn thì tăng ca ngày đêm.
Phùng Kiến Hoa là Hình bộ Thị lang, đường đường chính chính là quan viên tứ phẩm, lớn hơn so với tên quan tòng thất phẩm như mình.
Trên hắn còn có Viên Ngoại lang lục phẩm, mà trên Viên Ngoại lang còn có hai mươi bảy Lại ti Lang Trung, chẳng qua những Lại ti Lang Trung này bình thường đều sẽ tự quản chuyện trong phạm vi của chính mình, thường sẽ không giao tiếp gì với Viên Ngoại lang, người trực tiếp kết nối với Viên Ngoại lang chính là Thị lang.
Một vị Thị lang sẽ trực tiếp vượt qua Lại ti Lang Trung để ra lệnh thẳng cho Viên Ngoại lang của mình.
Xem ra đối phương đang muốn chèn ép hắn.
Hứa Thanh Tiêu không ngốc, đã hiểu rõ ý của đối phương.
Đưa cho hắn bộ hồ sơ thế này để hắn biết khó mà lui.
Không nói những cái khác, phần hồ sơ này Hứa Thanh Tiêu sẽ không nhận, có nhận cũng chẳng dám làm.
Hoặc là điều tra ra chân tướng.
Hoặc là phải tìm ra tiền tham ô.
Hai thứ đều mang độ khó cấp địa ngục. Nếu như có bản lĩnh đó Hứa Thanh Tiêu sao còn phải ở nơi này?
Hình bộ đưa bộ hồ sơ này đến mục đích chính là làm cho hắn chẳng làm nên trò trống gì, ngoan ngoãn ngồi chờ đợi ở đây.
Chờ hai ba năm, bệ hạ hỏi một câu Hứa Thanh Tiêu, giờ ngươi thế nào rồi?
Kết quả bên Hình bộ liền nói vào một câu vì hắn chỉ suy nghĩ một bản án đã nghĩ đến ba năm. Lời này vừa thốt ra, vậy tương lai của hắn sẽ chấm dứt.
Hết hai ba năm rồi mà không hoàn thành nổi một vụ án?
Còn quyết liệt hơn nữa là, bệ hạ Đại Ngụy là ai? Mỗi ngày đều trăm công ngàn việc, mỗi thời mỗi khắc đều có việc phải làm, hơn nữa, giang sơn lúc nào mà chẳng sinh ra người tài, Hứa Thanh Tiêu hắn hôm nay nổi tiếng, nói không chừng ngày mai sẽ còn có Trương Thanh Tiêu, Ngô Thanh Tiêu nữa.
Nói không chừng đến cả cơ hội lộ mặt hắn cũng không có, sau đó sẽ bị triều đình quên lãng, cũng bị hoàng đế quên lãng.
Kết hợp hai điểm này lại, hắn không thể cứ ngồi đó chờ chết được.
“Phùng đại nhân ở nơi nào?”
Hứa Thanh Tiêu hỏi.
“Ừm... Hứa đại nhân, Phùng đại nhân đã đi xa rồi, ngài ấy bảo ta chuyển cho ngài một câu.”
“Việc này tuy khó, nhưng Hứa đại nhân là đại tài vạn cổ, chắc hẳn sẽ không quá khó.”
Chu Nam trả lời.
Lời này nói ra làm cho Hứa Thanh Tiêu hoàn toàn hiểu rõ.
Người ta cũng đã tìm được đường lui rồi, trực tiếp nói một câu đi công tác xa, hắn đừng mơ tìm được hắn ta.
Mà hắn cũng không thể đi tìm Hình bộ Thượng thư được.
Bởi vì ngươi đã tiến vào quan trường, nếu như ngươi lăn lộn tốt vậy thì nhất định sẽ tiến lên thuận lợi. Cấp trên của ngươi là Viên Ngoại lang, phía trên Viên Ngoại lang còn có Lại ti Lang Trung, sau đó là Thị lang và Hình bộ Thượng thư.
Giao cho ngươi một chuyện, ngươi không hài lòng thì liền trực tiếp đi tìm Hình bộ Thượng thư? Xử lý vượt cấp như vậy mặc kệ người ta có giúp ngươi hay không thì hành động này của ngươi cũng đều có vấn đề.
Giống như chuyện xảy ra ở phủ Nam Dự vậy, Phủ quân không biết nên định đoạt như thế nào thì đi vào hoàng thành hỏi hoàng đế, xem chuyện này phải xử sao bây giờ?
Hoàng đế tính tình tốt một chút thì sẽ xử lý giúp ngươi, sau đó sẽ cho ngươi về quê dưỡng lão.
Con hoàng đế tính tình không tốt một chút thì cũng sẽ xử lý giúp ngươi, sau đó cho ngươi chịu một trận đòn rồi tống ngươi về nhà.
Chuyện do phía trên giao xuống, ngươi không làm được, có vấn đề gì thì có thể nói cho cấp trên biết, nhưng ngươi tuyệt đối không thể vượt cấp, trừ phi là chuyện cần phải xử lý đặc biệt.
Vụ án lớn như vậy, chắc chắn Viên Ngoại lang sẽ không dám giao cho hắn, Thị lang thì vừa đủ, cho nên hắn chỉ có thể đi tìm Phùng Kiến Hoa giải quyết.
Nhưng xem ra đối phương quyết tâm muốn làm khó hắn.
Quả nhiên bước vào triều đình đồng nghĩa với kéo theo phiền toái vô tận.
“Ta hiểu rồi.”
Hứa Thanh Tiêu mở miệng, sau đó lại tiếp tục nói: “Tìm hết các hồ sơ, tin tức của những người có liên quan đến vụ án đến đây.”
Nếu như đối phương đã cố nhét cho hắn thì Hứa Thanh Tiêu cũng không còn gì để nói, trước tiên cứ tìm những tin tức có liên quan để xem rồi tính tiếp.
Cũng không thể cứ ngồi ở chỗ này hoài.
“Rõ.”