Chu Nam không nói nhiều, hắn cầm lệnh bài của Hứa Thanh Tiêu trực tiếp đi lấy tài liệu.
Đợi sau khi Chu Nam đi.
Hứa Thanh Tiêu bắt đầu viết thư.
Hắn đến Hình bộ đoán chừng từ trên xuống dưới Hình bộ đều đặt biệt khó chịu với hắn, một tên hai mươi tuổi lông còn chưa mọc đủ vậy mà đã trực tiếp làm tòng thất phẩm Chủ sự, tin chắc sẽ có rất nhiều người không vui.
Dù sao thì chức vụ trong Hình bộ đều là một rương báu, hắn chiếm một vị trí thì người khác sẽ không có cơ hội tấn thăng.
Hơn nữa Hình bộ Thượng thư là Trương Tĩnh. Trương Tĩnh là người của Đông Minh hội, mà Đông Minh hội chính là một con sói, chờ khi xác định chuyện Bắc phạt rồi sẽ lộ răng nanh ra ngay.
Nhưng trở ngại duy nhất của Đông Minh hội chính là nho gia. Đúng là mối quan hệ của Đông Minh hội và Nho gia không tệ lắm vì ít ra tất cả mọi người đều là văn thần, ít nhiều gì cũng đều là người đọc sách, đơn giản không có sự khác biệt gì về mặt phẩm cấp.
Từ đó mà nói, bất luận là nhân tố nội bộ hay là nhân tố bên ngoài thì Hình bộ cũng đều không chào đón hắn, nếu không thì không thể nào giao cho mình tiếp quản vụ án này được.
Đáng tiếc chính là bọn họ đã quá coi thường hắn rồi.
Cho dù Hứa Thanh Tiêu có ngu ngốc thì cũng sẽ không chịu thua như vậy. Nếu như Thị lang đã đi công tác xa, vậy cũng tiện cho Hứa Thanh Tiêu có thể sắp xếp thế lực của mình tiến vào.
Hai huynh đệ Dương Hổ Dương Báo, mặc dù võ nghệ không mạnh nhưng cố gắng bồi dưỡng chắc có lẽ cũng không quá kém, tóm lại cũng không phải xử lý án hung hiểm gì.
Quan trọng nhất, họ là thân tính của mình.
Hứa Thanh Tiêu viết một lá thư, hắn không bảo Chu Nam đưa giúp. Tự tìm thời gian đưa ra ngoài cũng được.
Chỉ là ước chừng qua khoảng một nén nhang, Chu Nam mới chầm chậm bước tới.
Hắn ta xuất hiện ở cửa, trên mặt lộ ra vẻ xấu hổ.
“Hứa đại nhân, kho công văn hôm nay có chút bận bịu cho nên không tìm ra tư liệu tương ứng, để ngày mai ta qua lấy.”
Chu Nam cười gượng, hơi xấu hổ.
“Không tìm được?”
Hai mắt Hứa Thanh Tiêu híp lại, đến cả tư liệu cũng không lấy được? Thế này bảo hắn phá án làm sao?
Xem ra từ trên xuống dưới Hình bộ đều đã nhận được tin tức.
“Ngươi nói với hắn, là Phùng Thị lang bảo ta tới lấy, xem hắn nói thế nào.”
Hứa Thanh Tiêu mở miệng nói.
“Rõ.”
Chu Nam khẽ gật đầu sau đó rời đi.
Chẳng qua lần này Chu Nam rất nhanh đã trở lại nhưng trong tay hắn vẫn không có hồ sơ tư liệu.
“Hứa đại nhân, bọn họ nói kho công văn mấy hôm nay bận rộn nhiều chuyện, Hình bộ lại đang tra một vụ án lớn cho nên phiền Hứa đại nhân phiền chờ một lát.”
Chu Nam gượng cười nói.
“Nguyên văn.”
Hứa Thanh Tiêu nhấp một ngụm trà trên bàn, bình tĩnh lên tiếng rồi nhìn về phía Chu Nam.
“Ồ... chờ vậy.”
Chu Nam cúi đầu trả lời.
“Chẳng qua đại nhân cũng đừng nóng vội, kho công văn mấy hôm nay đúng là rất bận bịu, hai mươi bảy lại ti sở mỗi ngày đều cần một lượng công văn rất lớn.”
“Hơn nữa khoảng thời gian này thực sự rất bận, mấy hôm nữa ta sẽ đến kho công văn sớm một chút, đi đến kho công văn chờ, sẽ mang hồ sơ có liên quan về cho đại nhân.”
Chu Nam mở miệng nói như thế.
Hứa Thanh Tiêu có thể nhìn ra được Chu Nam hẳn không phải là người bọn họ xếp vào bên cạnh mình, cũng không phải là loại người cố ý lá mặt lá trái, hắn ta là nhân vật không ai quan tâm cho nên mới bị phái đến phụ tá cho mình.
“Được, vậy Hứa mỗ sẽ chờ vậy.”
Hứa Thanh Tiêu cũng không vội, trước mắt hắn cũng không có nhiều việc lắm, coi như là làm quen hoàn cảnh trước vậy.
Cứ thế, mãi cho đến giờ Dậu.
Vương triều Đại Ngụy bắt đầu làm việc vào giờ Mão, tan việc lúc giờ Dậu, trừ đi nghỉ ngơi một canh giờ vào giờ Ngọ thì mỗi ngày làm việc sáu canh giờ, coi như là tương đối vất vả, lại thêm chuyện thỉnh thoảng còn phải làm thêm chút việc, không có phụ cấp.
Nguyên nhân chính là bây giờ Đại Ngụy rất nghèo.
Chẳng qua mỗi người đều có thời gian nghỉ ngơi là mười ngày, nhưng lục bộ thay phiên nhau nghỉ ngơi, không thể nào cùng nghỉ một lúc được.
Đến giờ Dậu, Hứa Thanh Tiêu đứng dậy rời khỏi Hình bộ. Trên đường đi có không ít người đưa mắt nhìn qua, tất nhiên là tò mò về Hứa Thanh Tiêu.
Chẳng qua tò mò thì tò mò nhưng không có người nào lên tiếng chào hỏi Hứa Thanh Tiêu, đến gật đầu cũng không có.
Không được chào đón chính là hoàn cảnh như vậy.
Thẳng eo lên, Hứa Thanh Tiêu cũng không để ý đến đám người này, nên làm gì thì làm.
Đáng tiếc chính là nhà mà bệ hạ ban thưởng vẫn còn đang tu sửa, nếu không hắn cũng không cần phải ở khách điếm.
Sau một khắc đồng hồ.
Trên đường về nhà.
Có lẽ là bởi vì hắn mặc quan phục cho nên khi đi trên đường, bách tính hơi kính sợ. Khi đi ngang qua tây nhai, mấy người phiên cũng quăng ánh mắt tò mò ngó qua, chẳng qua không giống bách tính bình thường ở chỗ đám người phiên này không kính sợ, đoán chừng bọn họ tò mò là vì hắn quá trẻ tuổi.
Chỉ là vừa trở lại khách điếm thì một bóng người quen thuộc xuất hiện.
Là Vĩnh Bình thế tử.
“Vĩnh Bình thế tử?”
Hứa Thanh Tiêu gọi lên một tiếng, đối phương như đang chờ đợi gì đó ở khách điếm, vừa nghe giọng của Hứa Thanh Tiêu, khuôn mặt lập tức lộ ra nét mừng rỡ.
“Thủ Nhân huynh!”
Vĩnh Bình thế tử nhanh chóng bước tới, khuôn mặt tràn đầy nét cười nhìn về phía Hứa Thanh Tiêu.
“Thủ Nhân huynh, những ngày này ngu đệ hơi bận rội cho nên không thể đến tìm Thủ Nhân huynh ngay lập tức, là ngu đệ sai, mong Thủ Nhân huynh đừng trách tội.”
Vĩnh Bình thế tử nói thế, mặt mũi tràn đầy vẻ áy náy.
“Quá lời rồi, quá lời rồi, thế tử nói quá lời rồi.”
“Vĩnh Bình thế tử có trăm công ngàn việc, nhín chút thời gian đến đây thăm Hứa mỗ đã là phúc của Hứa mỗ rồi, nào, nếu thế tử không có việc gì thì chúng ta uống vài chén tại khách điếm này.”
Hứa Thanh Tiêu cười nói.
Bị cô lập cả ngày ở Hình bộ, bây giờ thật khó lắm mới gặp được người quen cho nên Hứa Thanh Tiêu rất vui vẻ.
“Được, uống một chén ở khách điếm này.”
Vĩnh Bình thế tử cười nói, sau đó đi vào khách điếm với Hứa Thanh Tiêu. Chưởng quỹ nhìn thấy Hứa Thanh Tiêu cùng với Vĩnh Bình thế tử liền vội vàng sai tiểu nhị sắp xếp nhã gian.
Có thể mở tửu lâu ở kinh thành tất nhiên không phải là hạng người tầm thường. Quan lại quyền quý không biết cũng không sao nhưng phải nhìn quen mắt. Nếu không lỡ như không cẩn thận đắc tội vậy thì phiền phức lắm.
Lên nhã gian rồi.
Hứa Thanh Tiêu ngồi xuống cùng Vĩnh Bình thế tử, biết Vĩnh Bình thế tử tiết kiệm cho nên Hứa Thanh Tiêu chỉ gọi hai món ăn nóng, hai món rau trộn và một bình rượu, vậy cũng không kém lắm.