Lát sau, đợi đến khi đồ ăn lên đủ.
Hứa Thanh Tiêu và Vĩnh Bình thế tử uống với nhau ba chén.
Ba chén rượu qua đi, Vĩnh Bình thế tử tiếp tục mở miệng nói:
“Thủ Nhân huynh, những thứ khác ta đây không muốn nói nhiều, Tâm học mà huynh khai sáng ngu đệ ủng hộ huynh, dù ngu đệ cũng học Chu thánh chi ý nhưng vẫn còn chưa minh ý, cho dù đã minh ý rồi thì vẫn rất tán đồng với tài hoa của Hứa huynh.”
“Về điểm này, ngu đệ khâm phục. Hôm nay đến tìm Thủ Nhân huynh là vì có hai chuyện.”
Vĩnh Bình thế tử tiếp tục nói.
“Hai chuyện gì vậy?”
Hứa Thanh Tiêu hỏi.
“Thứ nhất, qua ít ngày nữa sẽ cử hành Thái Bình thi hội, ba năm một lần, Hứa huynh chính là vạn cổ đại tài, ngu đệ to gan mời huynh một phen, đến lúc đó quyền quý toàn thành đều sẽ tới đủ, tứ đại thư viện đều sẽ tham gia, còn có không ít nữ tử ở đó. Lỡ như có vị quận chúa hay con gái quốc công nào đó coi trọng Hứa huynh thì chính là một chuyện vui lớn.”
Vĩnh Bình thế tử cười nói.
“Thái Bình thi hội?”
Đối với chuyện này, Hứa Thanh Tiêu cũng không quá hiểu biết, nhưng nghe tên thôi thì trong lòng cũng rõ ràng một chút.
Văn nhân gặp nhau, những chuyện này không kỳ quái chút nào.
“Ừ, Thái Bình thi hội, đây chính là tam đại thịnh hội của văn nhân Đại Ngụy. Vận may của Hứa huynh cũng xem như là vô cùng tốt, vừa mới đến kinh thành thì đã gặp ngay thịnh hội.”
“Đến lúc đó tứ đại thư viện, Văn cung Đại Ngụy cùng với bệ hạ sẽ ra đề mục, lấy thơ kết bạn, nói một cách trọng đại hơn thì không ngôn từ nào có thể diễn tả được, toàn thành đều vui mừng, gần như sánh ngang với Cửu Châu thi hội.”
Vĩnh Bình thế tử hồi đáp.
Thái Bình thi hội, Cửu Châu thi hội cùng với Tứ Hải thi hội là tam đại thịnh hội của văn nhân. Đối với các tài tử trong thiên hạ mà nói thì không thua gì khoa cử của các quốc gia.
Nhất là Cửu Châu thi hội, những người đọc sách tài ba nhất thiên hạ đều sẽ tụ tập về, dùng thơ kết bạn.
Tới lúc đó nếu có ai xuất chúng thì trên cơ bản người đó sẽ vang danh khắp thiên hạ.
“Biết rồi, thế tử đã mời, tất nhiên Hứa mỗ sẽ đến.”
Hứa Thanh Tiêu đồng ý. Dù sao thì trong Hình bộ cũng không có chuyện gì, nhìn tình huống này thì đoán chừng hắn còn phải chịu ghẻ lạnh thêm một khoảng thời gian.
Chẳng bằng tham gia buổi hội thơ này. Đương nhiên khi tham gia loại thịnh hội này, Hứa Thanh Tiêu cũng không tính sẽ kết giao thêm mối quan hệ nào.
Người đến đều là văn nhân, mà đã là văn nhân thì đa phần đề sẽ là Chu thánh nhất mạch, người hận hắn chắc chắn rất nhiều.
Buổi Thái Bình thi hội này, Hứa Thanh Tiêu sẽ lợi dụng nó thật tốt, đến lúc đó hắn sẽ chèn ép nhuệ khí của đám người đọc sách kia, cũng không thể nào cứ ngồi yên đó chờ chết được, đúng không?
“Chuyện thứ hai thì sao?”
Hứa Thanh Tiêu hỏi.
Nói đến chuyện thứ hai, Vĩnh Bình thế tử có vẻ có hơi ngại mở miệng. Suy nghĩ một hồi, hắn vẫn mở miệng nói:
“Hứa huynh, mấy ngày trước có phải huynh đã gặp Hoài Bình quận vương rồi không?”
Vĩnh Bình thế tử mở miệng hỏi.
Vừa nói xong câu này, hắn có hơi nhìn về phía Hứa Thanh Tiêu, nhưng Hứa Thanh Tiêu lại tỏ ra vô cùng bình tĩnh, không có thay đổi gì.
“Có gặp.”
Hứa Thanh Tiêu trả lời.
“Hứa huynh, ngu đệ biết tính cách của huynh, chỉ là, vẫn phải khuyên huynh một câu.”
“Quyền thế của Hoài Bình quận vương cực lớn, phụ thân hắn vẫn đang còn sống, đã là người đọc sách mà trong tay lại nắm cả binh quyền, đấu thì huynh đấu không lại hắn, quân tử không chịu thiệt trước mắt, mong Hứa huynh thận trọng.”
“Gia phụ ngu đệ biết được điều này, nguyện ý giúp Hứa huynh một phen.”
Vĩnh Bình thế tử nói ra chuyện thứ hai.
Hứa Thanh Tiêu xảy ra mâu thuẫn cùng với Hoài Bình quận vương, chuyện này cũng đã truyền ra ngoài, rất nhiều người đều biết đã xảy ra chuyện gì.
Sau khi đám nho sinh biết được thì lại rất tán thưởng tính tình của Hoài Bình quận vương. Sau khi biết được chuyện này, các văn quan cũng chỉ nói Hứa Thanh Tiêu không biết trời cao đất rộng, đến cả Hoài Bình quận vương cũng dám trêu chọc, quả nhiên là không biết chữ chết viết như thế nào.
Về phần các võ quan lại yên lặng không nói. Không phải bọn họ không giúp đỡ hắn mà là do Hứa Thanh Tiêu cũng không đến tìm bọn họ.
Hơn nữa nếu như Hứa Thanh Tiêu chỉ gặp loại chuyện này mà đã đi tìm bọn họ thì bọn họ cũng sẽ xem thường Hứa Thanh Tiêu.
Mỗi chuyện này thôi mà không chịu nổi thì sau này khi gặp được những chuyện càng đáng ghét hơn trên triều đình thì sao đây, chẳng phải sẽ hỏng mất sao?
Triều đình là giang hồ, nhưng giang hồ ở đây không phải là chém chém giết giết mà là giang hồ nói đạo lý đối nhân xử thế.
Mục đích Vĩnh Bình thế tử tới đây là hy vọng Hứa Thanh Tiêu cúi đầu nhận sai, hắn ta biết thế lực của Hoài Bình quận vương cũng biết được Hứa Thanh Tiêu đã chọc đến Hoài Bình quận vương sẽ không có kết cục tốt, cho nên nhờ phụ thân ra mặt hòa giải.
“Không được.”
Hứa Thanh Tiêu trực tiếp lắc đầu, từ chối Vĩnh Bình thế tử.
“Ý tốt của thế tử ngu huynh xin ghi nhớ, chỉ là chuyện này không cần thế tử ra tay giúp.”
Hứa Thanh Tiêu thẳng thắn từ chối.
Bởi vì hắn và Hoài Bình quận vương đã kết thù. Hứa Thanh Tiêu hắn là ai chứ?
Nếu đã kết thù thì tuyệt đối sẽ không hòa giải, mặc dù nói oan gia nên giải không nên kết nhưng trên đời này làm gì có chuyện tốt như vậy?
Ngươi khinh ta trẻ tuổi, đợi đến sau khi ta có quyền thế có năng lực rồi lại bảo ta thông cảm cho ngươi?
Thật có lỗi, Hứa mỗ ta cũng không phải là thánh nhân. Nếu như là thánh nhân thì ta cũng sẽ mắng cả nhà ngươi, để ngươi ngàn đời không thể trở mình.
“Hứa huynh, chuyện này... Tội gì phải khổ sở như vậy?”
Vĩnh Bình thế tử hơi xúc động nói.
“Không phải là khổ sở hay gì, thế tử, ngu huynh hỏi ngươi một câu. Nếu như Hứa mỗ ta thật sự cúi đầu, xem như ta xin lỗi với Hoài Bình quận vương đi, vậy có chắc tên quận vương này không tìm ta gây phiền phức không?”
Hứa Thanh Tiêu bình tĩnh hỏi.
Câu nói kia làm cho Vĩnh Bình thế tử trầm mặc, bởi vì hắn biết cho dù Hứa Thanh Tiêu thành tâm nhận lỗi thì đoán chừng người ta cũng không quan tâm, thậm chí nên làm thế nào thì vẫn làm thế ấy, đơn giản hơn mà nói thì chỉ là bên ngoài không gây trở ngại mà thôi.
Cho nên sao hắn phải xin lỗi.
“Haiz.”
Vĩnh Bình thế tử thở dài, sau đó mở miệng nói:
“Hứa huynh, trong lòng ngu đệ cũng hiểu, chẳng qua nếu có một ngày Hoài Bình quận vương thật sự tìm huynh gây phiền phức, ngu đệ nhất định sẽ báo thù cho huynh.”
Vĩnh Bình thế tử nói vậy.
“Báo thù? Làm sao để báo thù?”
Hứa Thanh Tiêu có hơi hiếu kỳ, hắn chẳng qua chỉ là thể tử mà thôi, làm cách nào để trả thù Hoài Bình quận vương?