Hứa Thanh Tiêu cũng không để ý, hắn đứng dậy rời đi. Đã chờ được năm ngày rồi, hắn cũng chẳng quan tâm đến chuyện chờ lâu thêm một ngày.
“Đại nhân.”
Chu Nam mở miệng. Hắn vẫn hy vọng Hứa Thanh Tiêu đừng xúc động như vậy.
“Nếu ngươi không làm được thì ngày mai ta bảo người khác làm.”
Hứa Thanh Tiêu chậm rãi mở miệng. Chu Nam muốn tốt cho mình, điểm này Hứa Thanh Tiêu hiểu rõ, nhưng luôn luôn nhường nhịn cũng không phải là chuyện tốt. Người ta sẽ chỉ càng ngày càng phách lối. Người hiền bị bắt nạt, ngựa hiền bị người cưỡi. Đạo lý này, năm mười tuổi Hứa Thanh Tiêu đã biết.
Hứa Thanh Tiêu bỏ đi.
Để lại Chu Nam ngồi một mình ở chỗ này im lặng không nói gì. Một lát sau, Chu Nam đuổi kịp Hứa Thanh Tiêu, cố gắng mở miệng nói.
“Hứa đại nhân, ngày mai ta đi thử một lần nữa, ngài cho ta một cơ hội cuối cùng.”
Chu Nam lên tiếng, Hứa Thanh Tiêu không để ý mà chỉ phất phất tay, đến giờ tan làm.
Một khắc đồng hồ sau.
Hứa Thanh Tiêu về đến học đường.
Lúc này, sáu người Dương Báo đang ngồi trong đình không biết đang bàn tán cái gì. Sau khi Hứa Thanh Tiêu xuất hiện thì sáu người Dương Báo lập tức đứng dậy.
“Bái kiến Hứa đại nhân.”
Sáu người ôm quyền, vô cùng cung kính đối với Hứa Thanh Tiêu.
“Mọi chuyện xử lý thế nào?”
Hứa Thanh Tiêu hỏi.
“Dạ… Đại Nhân, hôm nay chúng ta đã đi đến Lại bộ, bọn họ lấy lý do bề bộn công việc bảo chúng ta đợi một ngày, vẫn chưa nhập chức xong.”
“Xin đại nhân thứ tội, là do chúng ta ngu dốt nên chưa thể giải quyết tốt mọi chuyện, làm chậm trễ công việc của đại nhân.”
Dương Báo mở miệng. Trên khuôn mặt chất phác đầy vẻ tự trách.
Sáu người cũng biết Hứa Thanh Tiêu vội vã gọi bọn họ đến bởi mục đích là muốn làm chính sự, nhưng không ngờ ngay cả việc nhập chức cũng không làm được, đương nhiên sẽ cảm thấy vô cùng áy náy.
“Lại là bề bộn công việc à?”
“Mặc dù biết Lại bộ có chút thành kiến với ta, nhưng thật không ngờ là họ có thể làm đến nước này.”
Hứa Thanh Tiêu lẩm bẩm, sau đó mở miệng nói.
“Hai ngày tới các ngươi chịu khó một chút, cố gắng nhanh chóng xử lý xong chuyện này.”
Hứa Thanh Tiêu không nói thêm gì, hắn để cho mấy người Dương Hổ Dương Báo đi chạy việc.
“Dạ! Đại nhân!”
Nhóm người Dương Hổ Dương Báo cùng nhau gật đầu, còn Hứa Thanh Tiêu thì đã bước vào trong phòng bắt đầu luyện công.
Mỗi ngày không thể thiếu việc luyện công, sau khi vận động được ba chu thiên, Hứa Thanh Tiêu lại đi đọc sách một chút, hết nửa canh giờ lại đi đến Hình bộ.
Tính ra, mình đến Hình bộ cũng đã được sáu ngày.
Một tuần cũng đã sắp đủ, mỗi ngày ngoại trừ ngẩn người thì cũng là ngẩn người.
Chẳng qua Hứa Thanh Tiêu không ngại, ngược lại là hắn muốn xem thử Hình bộ muốn gây phiền phức cho mình bao lâu.
Ngày hôm sau.
Chu Nam không thấy tăm hơi đâu, Hứa Thanh Tiêu cũng không để ý mà đi đến thư viện ở gần đó mượn vài cuốn sách.
[Trần gian thông điển - Quyển thứ nhất phần thượng]
[Trần gian thông điển - Quyển thứ nhất phần trung]
[Trần gian thông điển - Quyển thứ nhất phần hạ]
Đây là loại sách phổ biến trong thiên hạ, trong này ghi chép rất nhiều chuyện. Thế lực quốc gia, phân chia dị tộc, các loại hệ thống tu hành vân vân… đều có ở trong đây.
Tất cả có một trăm bảy mươi lăm quyển, mỗi quyển chia làm ba phần thượng - trung - hạ. Bên cạnh đó mỗi một phần đều cực kỳ dày, gấp hai ba lần so với sách thông thường.
Nếu không có chuyện gì, Hứa Thanh Tiêu dự định xem nhiều sách hơn, hiểu rõ một vài chuyện, không thể nào chỉ ngồi chờ chết.
Trong thời gian một ngày, Hứa Thanh Tiêu xem hết một quyển đầu tiên, thu hoạch được rất nhiều, biết được các thế lực phân chia trong thiên hạ.
Toàn bộ bố cục của thiên hạ đều tạo thành từ năm khối lớn.
Đông Châu, Nam Châu, Tây Châu, Bắc Châu và Trung Châu.
Mỗi đại châu đều bị nước biển ngăn cách, vậy nên là năm khối lớn tách biệt.
Chẳng qua Trung Châu là khối lớn nhất, diện tích bốn châu Đông Nam Tây Bắc cộng lại vừa vặn bằng diện tích của Trung Châu.
Vậy nên từ xưa đến nay, Trung Châu là nơi rồng cuộn được người đời ca tụng là thánh địa.
Ngũ đại châu liên quan đến quá nhiều chuyện, có nói ba ngày ba đêm cũng không hết, giữa chúng đều vô cùng yên ổn, dẫu sao cũng đều tồn tại thù trong giặc ngoài. Mạnh như Đại Nguỵ mà còn không thống nhất được Trung Châu, nói chi đến mộng tưởng chinh phục toàn thế giới của con người.
Ngay cả chinh phục toàn bộ Trung Châu cũng là một việc khó không gì sánh bằng.
Trong năm bộ Trung Châu, vương triều Đại Nguỵ nằm ở trung bộ, chiếm giữ tài nguyên tốt nhất. Vương triều Đột Tà chiếm giữ khu vực Đông bộ, vương triều Sơ Nguyên chiếm khu vực Bắc bộ. Hai nước này nếu nói đơn đấu thì nhất định không bằng Đại Ngụy, nhưng nếu liên hợp lại thì Đại Ngụy cũng không dám làm gì.
Nhất là bây giờ thì càng phiền phức hơn.
Khu vực phía Nam là nghèo khổ nhất, khắp nơi đều là hoang mạc, hơn nữa còn có rất nhiều tà tu ở khu vực phía Nam, tình hình tương đối hỗn loạn, đó không phải là nơi người thường nên đến. Cũng may có một nhánh Phật môn ở Nam bộ, nếu không cứ mặc kệ cho yêu tà tuỳ tiện phát triển, vậy thì đại chiến đã nổ ra từ sớm.
Về phần Tây bộ thì đó là Hải Thượng Thiên Quốc, các hòn đảo là vua, có trên trăm quốc gia, hơn nữa có một bộ phận dẫn đầu quy thuận vương triều Đại Ngụy, ví dụ như nói đến phiên bang thì người Hồ chính là người đến từ Tây bộ.
Thời điểm Đại Ngụy cường thịnh nhất quả thật là đã đi chinh phục Hải Thượng Thiên Quốc.
Mà phần thế lực Tiên đạo Hứa Thanh Tiêu quan tâm nhất cũng được ghi chép. Tiên đạo có Thất Đại Thánh Tông.
Thái Thượng Thái Tông, Trảm Thiên Kiếm Tông, Như Ý Khí Tông, Thiên Cốc Đan Tông, Thái Thượng Phù Tông, Thất Tinh Đạo Tông, Quy Nguyên Trận Tông.
Thất đại thánh địa đều xưng vương ở những lĩnh vực riêng của mình. Có điều Thái Thượng Thánh Tông và Thất Tinh Đạo Tông có bản chất như nhau, hai nhà cùng tranh đoạt, còn lại thì đều không liên quan đến nhau, bởi dẫu sao thì chuyên môn cũng khác biệt.
Mà sơn môn của thất đại thánh tông này không thuộc về bất cứ thế lực vương triều nào, giống như một thế lực đơn độc không tranh đoạt quyền mưu chỉ đóng cửa tu tiên.
Ba vương triều lớn đều có bóng dáng của bọn họ. Trong vương triều Đại Ngụy, Giám Đạo Ti chính là nơi ở của bọn họ. Bình thường thì cũng sẽ nhận một số nhiệm vụ do vương triều sắp xếp, ví dụ như nói chỗ nào có yêu ma xuất hiện, triều đình không đủ nhân lực, vậy thì sẽ ban bố nhiệm vụ. Nếu bọn họ cảm thấy giá cả phù hợp thì sẽ nhận nhiệm vụ. Chỉ có điều vị trí của Giám Đạo ti được xây dựng ở vùng ngoại ô kinh thành, bọn họ không muốn dính dáng đến bên trong. Chuyện này Hứa Thanh Tiêu hiểu được.
Tu tiên luôn yêu thích những nơi thanh tịnh hơn.
Hắn khép thư tịch lại.
Không thể không nói, Trần gian thông điển này đúng là thứ tốt. Nếu như mình xem hết toàn bộ, không nói tinh thông mọi thứ nhưng ít ra chuyện gì cũng sẽ biết được ít nhiều.
Nào, cố gắng gặm xong quyển sách này thôi.