Người Đọc Sách Đại Ngụy ( Dịch Full )

Chương 267 - Chương 267: Không Nhịn Được Nữa, Không Cần Phải Nhịn, Tấu Lên Trên, Năm Tượng Thánh Cùng Lên Tiếng (3)

Chương 267: Không Nhịn Được Nữa, Không Cần Phải Nhịn, Tấu Lên Trên, Năm Tượng Thánh Cùng Lên Tiếng (3)

Đứng dậy, tan làm, rất nhanh gọn.

Chu Nam có đến hay không đã không quan trọng, chờ đến khi nhóm Dương Hổ Dương Báo nhập chức rồi tính, dựa vào Chu Nam thì không đáng tin.

Sau khi về đến nhà.

Mấy người Dương Hổ vẫn chưa quay về, Hứa Thanh Tiêu đợi một canh giờ, lúc này bọn họ mới xuất hiện trước mặt hắn.

Giống như hôm qua, hôm nay bọn họ vẫn không nhập chức thành công, cái cớ vẫn giống như cũ, bề bộn công việc.

“Tiếp tục.”

Hứa Thanh Tiêu chỉ bỏ lại một câu, sau đó tiếp tục đi gặm sách.

Ngày thứ tám.

Vẫn giống như trước đây. Chẳng qua, Hứa Thanh Tiêu thấy hơi tò mò là vì Chu Nam vẫn không xuất hiện. Chỉ có đối với một Hứa Thanh Tiêu đang trầm mê trong việc đọc sách thì chuyện này không sao hết.

Dương Hổ Dương Báo vẫn chưa được nhập chức.

Ngày thứ chín.

Giống như cũ.

Ngày thứ mười.

Nghỉ ngơi.

Ngày thứ mười một.

Giống như cũ.

Ngày thứ mười hai.

Giống như cũ.

Ngày thứ mười lăm.

Vẫn giống như cũ. Có điều sư huynh đã truyền thư đến thông báo lại có mấy huyện ở phủ Nam Dự mời Chu Lăng đến giảng bài, vậy nên hắn sẽ đến muộn một chút.

Lý Hâm cũng gửi thư đến. Công trình guồng nước đã giải quyết hoàn toàn, bây giờ chỉ đợi xem hiệu quả, trước mắt thì thấy không tệ, ít nhất thì hoa màu đều có thể được hưởng nguồn nước.

Chu Nam đã mất bóng tám ngày, chuyện này có hơi quái lạ, tan tầm hắn phải hỏi xem gần đây tên này đang làm cái gì vậy? Khả năng cao là từ quan, bởi những việc phải làm quá khổ sở, trái phải đều không phải người, muốn từ quan cũng là chuyện bình thường.

Tan làm phải tìm người hỏi thăm tình huống của Chu Nam một chút, không ai nói cho mình nghe thì sẽ về nhà.

Ngày thứ mười sáu…

Bên ngoài học đường.

“Hôm nay các ngươi đi nhập chứ thì trực tiếp đi tìm Lại bộ viên ngoại, gặp ai cũng được, sau đó đưa lệnh bài của ta cho hắn, thông báo cho bọn hắn nghe. Đến giờ đã trì hoãn mười ngày rồi, nếu như hôm nay không giải quyết xong thì ngày mai ta sẽ tự đi.”

Mười ngày trôi qua trong nháy mắt.

Ngoại trừ xem được một ít sách thì bất ngờ là không có cái gì tiến triển. Ở Hình bộ phơi mình mười sáu ngày, còn người dưới tay mình thì ở Lại bộ phơi mười ngày.

Hơn nữa đây đều là mấy chuyện lông gà vỏ tỏi.

Nếu như chuyện lớn mà phơi mình thế này, ngược lại Hứa Thanh Tiêu sẽ không có bất cứ tia dao động nào, nhưng với loại chuyện nhỏ nhặt như thế này thì có vẻ hơi khó coi.

Chẳng qua cũng không sao hết.

Thời gian không còn nhiều lắm, Hứa Thanh Tiêu không có ý định chịu giày vò thế này, hắn muốn bắt đầu làm việc.

“Dạ! Đại nhân!”

Sáu người Dương Hổ khẽ gật đầu. Mười ngày hôm nay bọn hắn cũng cảm thấy vô cùng bực bội, chỉ một chuyện nhập chức thôi cũng kéo dài mười ngày, bổng lộc gì đó còn dễ nói chuyện, chủ yếu là loại cảm giác thế này khiến người ta rất khó chịu.

Không nói thêm gì nữa, Hứa Thanh Tiêu đi thẳng ra khỏi học đường.

Đi về phía Hình bộ.

Giống như ngày trước, hắn bước vào vị trí phòng chủ sự của mình, chuẩn bị một ngày học tập mới.

Nhưng mà có một phong thư xuất hiện trên bàn dài.

Là thư từ quan của Chu Nam.

Đối với chuyện Chu Nam từ quan, Hứa Thanh Tiêu không có quá nhiều kinh ngạc, dù sao thì theo mình cũng khiến số mệnh của Chu Nam không tốt. Không giúp bản thân làm được chuyện gì thì thôi coi như xong, bên ngoài lại phải chịu khinh bỉ, kiên trì được một thời gian dài như vậy chứng tỏ Chu Nam thật sự yêu quý công việc này.

Nếu không thì cũng sẽ không kéo dài được lâu như vậy.

Thôi bỏ đi, đi thăm hắn ta một chút vậy.

Hứa Thanh Tiêu không nhìn nội dung bức thư từ quan. Dù sao thì ở đây cũng không có việc gì, chi bằng đi thăm Chu Nam rồi tạ lỗi một lần, bởi dẫu thế nào thì cũng là mình hại Chu Nam.

Nếu không thì kể cả có không được chào đón, hắn ta cũng sẽ không từ quam.

Bước ra khỏi phòng chủ sự, Hứa Thanh Tiêu nhìn nhóm quyển lại đi tới đi lui rồi chặn bừa một người lại.

“Có biết Chu Nam ở đâu không?”

Hứa Thanh Tiêu hỏi thẳng thừng. Hắn biết trên dưới Hình bộ đều nhằm vào mình, đoán rằng tất cả mọi người đều biết không thể dây vào mình, cho nên Hứa Thanh Tiêu quyết định không trò chuyện gì, tránh cho họ phải gặp nạn.

“Chu Nam? Đại nhân, thuộc hạ không biết, thuộc hạ còn phải đi báo tin, mong đại nhân thứ tội.”

Thấy Hứa Thanh Tiêu ngăn trước mặt, quyển lại lập tức thấy hơi bối rối, nhất là khi nhắc đến Chu Nam thì trong mắt càng loé lên tia khác thường.

Chỉ thoáng chốc thôi, Hứa Thanh Tiêu đã phát hiện ra có gì đó không đúng.

“Nói hết mọi chuyện ra, việc này không liên quan gì đến ngươi, còn nếu không nói, cho dù bản quan không có quyền gì nhưng đuổi một tên quyển lại như ngươi thì vẫn dễ như trở bàn tay.”

“Chắc ngươi cũng biết, ta có quan hệ rất tốt với các vị quốc công?”

Giọng điệu của Hứa Thanh Tiêu không hiểu sao lạnh hẳn xuống, nói một câu rất kiên quyết.

“Đại nhân, thuộc hạ thật sự…”

Quyển lại còn muốn giải thích, nhưng chạm phải ánh mắt vô cùng lạnh lùng của Hứa Thanh Tiêu thì lập tức nuốt một ngụm nước bọt.

“Hứa đại nhân, việc này cũng không có gì hết. Trước đây mấy hôm ngày nào Chu Nam cũng đi đến kho công văn để lấy hồ sơ, nhưng bởi vì nói sai mấy câu nên bị chưởng kho phạt đánh hai mươi gậy, bây giờ vẫn đang dưỡng thương ở nhà, Hình bộ cũng cách chức của hắn.”

“Hứa đại nhân, việc này thật sự không liên quan đến ta, cụ thể như thế nào thuộc hạ vốn dĩ cũng không biết, mong đại nhân bỏ qua cho thuộc hạ.’

Đối phương hơi kinh sợ nói.

“Phạt hai mươi gậy?”

Chỉ trong chớp mắt, ánh mắt của Hứa Thanh Tiêu lại càng lạnh lẽo.

Chu Nam không phải võ giả, chỉ là một người bình thường mà thôi. Phạt gậy của Hình bộ cũng không phải trò đùa, một gậy hạ xuống không phải là da tróc thịt bong thì cũng phải sưng tím một khối.

“Nhà hắn ở đâu?”

Hứa Thanh Tiêu hỏi tiếp.

“Ở đường Lâm Hà, còn cụ thể chỗ nào thuộc hạ không rõ.”

Quyển lại nói chuyện có chút nức nở, xem dáng vẻ thì đúng là không biết thật.

Hứa Thanh Tiêu không nói thêm gì, hắn đi thẳng từ Hình bộ ra bên ngoài.

Đường Lâm Hà cũng không quá xa, Hứa Thanh Tiêu tăng nhanh bước đi, chỉ hai khắc sau đã đi đến đường Lâm Hà. Tìm bách tính hỏi thăm một lượt, không bao lâu sau hắn đã tìm được nhà Chu Nam.

Nhà Chu Nam là một nơi giống như Tứ Hợp viện, mười mấy gia đình ở cùng với nhau. Với bổng lộc của hắn thì không thể nào có nhà riêng ở kinh đô.

Bước vào trong viện thì thấy trẻ con đang chơi đùa, cũng có một vài người lớn tuổi đang phơi nắng, mấy người trẻ tuổi thì đang làm việc, sửa sang gạch ngói các loại.

Nhìn thấy quan viên như Hứa Thanh Tiêu đi đến, những người này không hiểu thì hơi kinh ngạc không biết phải làm sao.

“Xin hỏi nhà Chu Nam ở đâu vậy?”

Vẻ mặt Hứa Thanh Tiêu rất ôn hoà, hỏi thăm nhóm người.

“Nhà Chu Nam sao? Đại nhân, là ở đây.”

Có người lấy lại tinh thần, chỉ tay về phía căn phòng thứ hai bên trái.

“Đa tạ.”

Hứa Thanh Tiêu khẽ gật đầu, sau khi cảm ơn một tiếng thì đi thẳng đến trước cửa căn phòng kia.

Gõ cửa xong thì yên lặng chờ.

Rất nhanh sau đó có một giọng nói vang lên, khá yếu ớt.

“Ai?”

Là một giọng nữ.

Bình Luận (0)
Comment