“Chủ sự Hình bộ, Hứa Thanh Tiêu.”
Hứa Thanh Tiêu mở miệng nói ra thân phận của mình.
Cửa phòng lập tức mở ra, một người phụ nữ kinh ngạc nhìn về phía hắn. Hốc mắt người phụ nữ đỏ hồng, dáng vẻ hơi tiều tuỵ, khi nhìn Hứa Thanh Tiêu thì trong ánh mắt ẩn chứa sự kinh ngạc và tò mò.
“Đại nhân, ngài có việc gì sao?”
Người phụ nữ mở miệng, giọng nói hơi khàn khàn.
“Bản quan đến tìm Chu Nam để trao đổi một số việc.”
Hứa Thanh Tiêu mở miệng.
“Mời đại nhân vào.”
Nghe thấy là đến tìm tướng công nhà mình, người phụ nữ không dám nói thêm cái gì, nghiêng người mời Hứa Thanh Tiêu đi vào.
Đợi đến khi vào trong phòng, một mùi thuốc nồng nặc xông vào mũi hắn.
Ngay sau đó có một người đang nằm sấp trên giường, chính là Chu Nam.
“Đại nhân! Sao ngài lại đến đây?”
Giọng nói yếu ớt của Chu Nam vang lên, hắn muốn gượng dậy nhưng liền động đến vết thương, trong nháy mắt phải nhíu mày.
“Không được cử động.”
Hứa Thanh Tiêu lập tức mở miệng bảo hắn không nên cử động, tránh cho ảnh hưởng đến vết thương.
“Đại nhân, thuộc hạ hổ thẹn với ngài.”
Nghe thấy giọng nói của Hứa Thanh Tiêu, Chu Nam có chút cảm động. Dù sao thì mình gặp chuyện thế này, Hứa Thanh Tiêu còn đến thăm mình, đương nhiên hắn ta sẽ thấy cảm động.
“Rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì, kể lại tỉ mỉ xem nào.”
Hứa Thanh Tiêu ngồi bên cạnh, nhìn sắc mặt của Chu Nam, thấy vô cùng yếu ớt, bờ môi cũng không còn màu máu.
“Đại nhân, không có gì, là do thuộc hạ không biết nói chuyện, phải chịu phạt, thuộc hạ nhận.”
“Đại nhân, thuộc hạ không có tác dụng gì hết, bây giờ lại bị Hình bộ đuổi, nên cũng không nghĩ gì hết, chỉ hy vọng sau này buôn bán nhỏ ở kinh thành, đại nhân chiếu cố một chút là được.”
Hình như Chu Nam cũng không muốn nhắc đến, hắn không muốn gây thêm phiền phức cho Hứa Thanh Tiêu.
“Chu Nam, nói ra đi.”
Hứa Thanh Tiêu hít một hơi thật sâu, hắn lắc đầu, bảo Chu Nam nói rõ chân tướng.
“Đại nhân… thật sự không cần đâu.”
Chu Nam đã lăn lộn ở Hình bộ nhiều năm như vậy, hắn biết Hứa Thanh Tiêu đang phải kìm nén, nhưng hắn càng biết với sức lực của một người thì không thể thay đổi được gì. Chọn cách đối nghịch với họ còn chẳng bằng nhận mình sợ, chịu chút thiệt thòi thì cứ chịu chút thiệt thòi thôi.
“Chu Nam, bản quan không đồng ý với thư từ quan của ngươi, vậy nên bây giờ ngươi vẫn là thuộc hạ của bản quan, bản quan lệnh ngươi phải nói rõ toàn bộ chân tướng sự thật ra.”
Giọng điệu của Hứa Thanh Tiêu bình tĩnh nhưng ánh mắt thì vô cùng kiên định.
Đã nói đến mức này rồi.
Hứa Thanh Tiêu không muốn dài dòng thêm nữa.
Cảm nhận được thái độ của Hứa Thanh Tiêu, Chu Nam thở một hơi thật dài.
“Hứa đại nhân, năm ngày trước, ta đi đến kho công văn để lấy hồ sơ cho ngài như thường lệ.”
“Nhưng chưởng kho đại nhân vẫn kéo dài như lúc trước, thuộc hạ không nhịn được mà nói một câu: đã kéo dài lâu như thế này Hứa đại nhân thấy hơi tức giận.”
“Nhưng thuộc hạ không ngờ rằng chỉ một câu nói kia đã khiến Chưởng kho đại nhân giận tím mặt, nhục mạ thuộc hạ đủ kiểu, thậm chí còn tát thuộc hạ hai bạt tai.”
“Nhưng mà thuộc hạ cũng không tức giận, chỉ hy vọng Chưởng kho đại nhân phát tiết xong thì đưa hồ sơ cho thuộc hạ, nhưng mà hắn ta vẫn không chịu đưa ra, còn bảo thuộc hạ cút đi thật xa.”
“Thuộc hạ không đi thì hắn ta liền đuổi đi. Thuộc hạ lúc đó cũng là hồ đồ nhất thời, sống chết không chịu đi, vậy là Chưởng kho đại nhân phạt đánh ta hai mươi gậy. Cơ thể của thuộc hạ vốn dĩ đã không tốt, đánh xong hai mươi gậy này.”
“Thuộc hạ… Thuộc hạ… Thuộc hạ suýt chút nữa thì mất mạng. Một cái mạng tầm thường như ta, chết không có gì đáng tiếc, chỉ có điều khi nghĩ đến thê tử, sau này nàng ấy phải sống lẻ loi hiu quạnh trên đời này cho nên mới gắng gượng chống đỡ.”
“Đại nhân, thuộc hạ không cầu ngài giải oan cho ta, chỉ cầu đại nhân, nếu như có thể, hãy giúp thuộc hạ khôi phục chức quan. Nếu như không có chức quan này, thuộc hạ chỉ sợ là không sống nổi ở Kinh đô.”
Nói đến khúc sau, trong giọng nói của Chu Nam đã đầy nghẹn ngào, phu nhân của hắn đứng ở bên cạnh cũng khóc không thành tiếng.
Trong phòng.
Hứa Thanh Tiêu hít một hơi thật sâu.
Hắn nhắm mắt lại.
Nói thật lòng thì từ khi gia nhập Hình bộ, biết được Hình bộ nhắm vào mình, làm khó dễ mình, Hứa Thanh Tiêu nhịn!
Một ngày hắn nhịn! Mười ngày hắn vẫn nhịn!
Cho dù bọn họ có kéo dài thêm mười ngày nữa, Hứa Thanh Tiêu cũng có thể nhịn.
Nhóm người Dương Hổ Dương Báo đã đi đến Lại bộ nhập chức, ròng rã mười ngày cũng không nhập chức thành công, Hứa Thanh Tiêu cũng nhịn.
Nhưng mà đến giờ khắc này.
Hứa Thanh Tiêu không nhịn được nữa.
Ngươi có thể gây khó khăn, ngươi có thể giở trò, chuyện chính trị chính là nhu vậy, Hứa Thanh Tiêu có thể hiểu được.
Nhưng nhắm vào mình thì cũng được thôi, nhưng chỉ nhằm vào một quyển lại, đúng là có chút quá đáng phải không?
Hơn nữa đánh người đến trọng thương.
Đây không phải là quá đáng quá sao?
Trong chốc lát, Hứa Thanh Tiêu đứng dậy.
“Đại nhân, ngài…” Thấy Hứa Thanh Tiêu đứng dậy, Chu Nam hơi kinh ngạc, không biết Hứa Thanh Tiêu muốn làm gì.
“Đi đòi công bằng cho ngươi.”
“Yên tâm dưỡng thương đi.”
Giọng điệu của Hứa Thanh Tiêu rất bình tĩnh, sau đó hắn lấy ra một tờ ngân phiếu một trăm lượng đưa cho thê tử của Chu Nam. Không đợi nàng ấy phản ứng lại thì Hứa Thanh Tiêu đã rời đi.
Bước ra khỏi viện.
Trên đường đi, sắc mặt của Hứa Thanh Tiêu rất lạnh lùng.
Bước chân của hắn rất nhanh, đi về phía Hình bộ.
Một khắc sau.
Hứa Thanh Tiêu đã về đến Hình bộ.
Bên ngoài hình bộ mặt trời chiếu rọi, một quyển lại bê một khối lượng hồ sơ lớn đang đứng ở cổng, mồ hôi nhễ nhại nhưng không dám lên tiếng. Sau khi Hứa Thanh Tiêu xuất hiện, ánh mắt của quyển lại tràn ngập bất đắc dĩ.
Tên quyển lại này chính là người Hứa Thanh Tiêu mới tra hỏi.
Bây giờ lại đứng ở đây, có dùng đầu ngón chân để nghĩ thì cũng biết là vì mình mới bị phạt.
Tốt!
Tốt!
Tốt!
Quả nhiên Hình bộ này rất không tầm thường.
Hứa Thanh Tiêu không nói lời nào, hắn bước qua đám người đi thẳng đến nơi làm việc của Hình bộ viên ngoại.
“Hạ quan Hứa Thanh Tiêu có việc bẩm báo.”
Hứa Thanh Tiêu cất giọng không hề có chút tình cảm nào.
“Công sự bận rồi, có chuyện gì, ngày mai hãy đến tìm ta.”
Một giọng nói không chút tình cảm nào cũng vang lên. Một câu công vụ bề bộn đã ngăn chặn hết tất cả.
“Trần đại nhân, năm ngày trước thuộc cấp của hạ quan là Chu Nam ở trong kho công văn bị chưởng kho phạt hai mươi gậy. Thuộc dạng ẩu đả, ta mong Trần đại nhân chủ trì công đạo.”
Nhưng mà Hứa Thanh Tiêu không thèm để ý, hắn đi thẳm vào trong phòng, cất giọng bình tĩnh nói.
Trong phòng, một nam nhân trung niên đang đọc thư tịch, sau khi nghe thấy tiếng của Hứa Thanh Tiêu thì thẳng tay ném thư tịch đi.