“Hứa Thanh Tiêu! Ngươi không nghe thấy những gì bản quan nói sao?”
“Công sự bận rộn, ngày mai lại nói.”
Ánh mắt của đối phương lạnh lùng, nhìn về phía Hứa Thanh Tiêu giống như đang trách mắng.
“Xin đại nhân chủ trì công đạo.”
Hứa Thanh Tiêu không để ý, vẫn mời đối phương chủ trì công đạo như cũ.
“Hứa Thanh Tiêu!”
Đối phương đứng dậy, căm tức nhìn Hứa Thanh Tiêu.
“Mong đại nhân! Chủ trì công đạo!”
Hứa Thanh Tiêu mở miệng lần nữa, hắn cũng nhìn về phía đối phương nhưng không lạnh lùng như vậy.
“Ngươi!”
Người sau chỉ về phía Hứa Thanh Tiêu, nhưng sau đó nhanh chóng bỏ tay xuống, vô cùng lạnh lùng nói.
“Việc này không thuộc quyền quản lý của ta, đi tìm những người khác đi.”
Ông ta không muốn dây dưa với Hứa Thanh Tiêu, có ý muốn dùng một câu không thuộc quyền quản lý của ta để đuổi Hứa Thanh Tiêu đi.
“Quấy rầy đại nhân rồi.”
Nhưng, Hứa Thanh Tiêu cũng không nhiều lời, quay người rời đi ngay.
Chuyện này khiến cho Trần đại nhân hơi tò mò. Ông ta còn tưởng rằng Hứa Thanh Tiêu sẽ tiếp tục dây dưa, không ngờ lại đi sao?
Chẳng qua là ông ta cũng không suy nghĩ nhiều, chỉ tự nói một câu, cuồng vọng, rồi đi đọc sách tiếp.
Một khắc sau.
Hứa Thanh Tiêu lại đi đến trước cửa của một viên ngoại khác.
“Hạ quan Hứa Thanh Tiêu có việc muốn bẩm báo.”
Giọng nói của Hứa Thanh Tiêu vang lên lần nữa, giờ phút này đã thu hút ánh mắt của không ít người trong Hình bộ.
“Công sự bận rộn, ngày mai hãy nói.”
Câu trả lời vẫn giống hệt lúc trước.
Công sự bận rộn, ngày mai lại nói.
Nhưng Hứa Thanh Tiêu cũng như trước, đi thẳng vào trong phòng để nói về chuyện của Chu Nam.
Chẳng qua lần này đối phương không giận tím mặt mà nhẹ nhàng nói.
“Chuyện này không thuộc quyền quản lý của bản quan.”
Một câu đã đuổi Hứa Thanh Tiêu đi.
“Quấy rầy đại nhân.”
Hứa Thanh Tiêu không bày ra vẻ mặt gì mà rời khỏi phòng, sau đó đi đến cửa của viên ngoại thứ ba.
Lần này, giọng nói lớn hơn một phần so với lúc trước.
Trong kho công văn có không ít người đến xem náo nhiệt, rất nhiều người ở trong Hình bộ cũng nghe tiếng mà đến.
Chưởng kho công văn thì cười lạnh không thôi.
Quả nhiên là kẻ ngu, còn nói cái gì đại tài vạn cổ, rõ ràng là không muốn đáp lại hắn. Loại người như này vẫn nên ngoan ngoãn quay về làm một tên mọt sách đi.
Chưởng kho là một nam tử khoảng chừng ba mươi tuổi, hơi mập mạp. Lúc này hắn ta đang đứng chắp tay, bình tĩnh xem hết trò cười của Hứa Thanh Tiêu.
Có điều vị viên ngoại thứ ba cũng giữ thái độ y như cũ.
Hứa Thanh Tiêu trực tiếp đi tìm vị viên ngoại thứ tư.
Nhưng câu trả lời nhận được… cũng giống như thế.
Bốn vị viên ngoại đều không để ý đến Hứa Thanh Tiêu. Một khắc sau, Hứa Thanh Tiêu đi thẳng về phía Nội đường.
Hắn đi đến ti sở, nhưng thái độ của ti sở vô cùng ác liệt. Nếu như nói viên ngoại qua loa thì thái độ của ti sở tương đối dữ dội.
“Chuyện như này mà cũng tìm bản quan? Hứa Thanh Tiêu, đừng có mà rảnh rỗi đi gây sự.”
“Hình bộ bận rộn công sự, nếu như ngươi rảnh rỗi thì đi đến kho công văn hỗ trợ sắp xếp hồ sơ đi, đừng có đến đây sinh sự.”
“ Cũng đừng có làm phiền bản quan.”
Từng âm thanh vang lên, toàn bộ Hình bộ có hơi náo nhiệt hơn.
Trong mắt bọn hắn, Hứa Thanh Tiêu giống như một tên ngổ ngáo đi đến xin gặp từng vị đại nhân rồi lần lượt bị sập cửa vào mặt, thậm chí còn có đại nhân tuyệt vời hơn, thẳng thừng nhục mạ hắn khiến cho nhiều người ở Hình bộ ngửa mặt cười to.
Mà lúc này, Hứa Thanh Tiêu vẫn không bày ra biểu cảm nào, hắn đi về phía nơi làm việc của Hữu thị lang.
Tả thị lang không ở đây, bây giờ chỉ còn Hữu thị lang Lý Viễn là có mặt.
“Hạ quan chủ sự Hình bộ, Hứa Thanh Tiêu, có việc muốn bẩm báo.”
Hứa Thanh Tiêu mở miệng, giọng nói rất to, lúc này âm thanh đã truyền đi khắp Hình bộ.
Nhưng mà bên trong gian phòng vang lên giọng nói của Lý Viễn,
“Công sự bận rộn.”
Bốn chữ rất gọn gàng.
“Chu Nam dưới trướng của hạ quan gặp phải chuyện bất công, hạ quan muốn giải oan, hy vọng thị lang đại nhân chủ trì công đạo.”
Hứa Thanh Tiêu không để ý, vẫn nói ra lý do đến đây.
“Hứa Thanh Tiêu!”
“Hay cho tên làm chủ sự như ngươi, bản quan khuyên ngươi một câu.”
Giọng nói của Lý Viễn bình tĩnh, hắn ta không trả lời vấn đề trên mà bảo Hứa Thanh Tiêu quay về, thành thật làm tốt công việc chủ sự của mình.
“Lý đại nhân, thuộc cấp của hạ quan…”
Hứa Thanh Tiêu mở miệng lần nữa, không để ý.
“Đủ rồi.”
“Muốn ồn ào thì cút về tự mình chơi, đừng có gây ồn ào thêm nữa. Nơi này là Hình bộ của Đại Ngụy, không phải học đường rách nát kia của của ngươi.”
Lý Viễn tức giận mắng, muốn cho Hứa Thanh Tiêu thấy nhục nhã.
“Chu Nam bị hàm oan không ai thấu, mong đại nhân chủ trì công đạo.”
Nhưng Hứa Thanh Tiêu vẫn bình tĩnh như trước.
“Hứa Thanh Tiêu!”
Lý Viễn nổi giận, một luồng khí thế cường đại đẩy cửa phòng ra, Lý Viễn đứng trong phòng hằm hằm nhìn Hứa Thanh Tiêu.
“Đại nhân! Thuộc cấp của hạ quan…”
Hứa Thanh Tiêu vẫn mở miệng nói như cũ, nhưng Lý Viễn đã ngắt lời của Hứa Thanh Tiêu.
“Bản quan không xử lý việc này.”
Hắn ta nói xong câu này, Hứa Thanh Tiêu ngậm miệng ngay lập tức, ngay sau đó hắn hướng mắt nhìn về phía cửa phòng của Thượng thư.
Cửa phòng đóng chặt nhưng Hình bộ Thượng thư Trương Tĩnh đang ngồi yên trong đó.
“Thượng thư đại nhân!”
Hứa Thanh Tiêu vừa mở miệng thì giọng nói của Trương Tĩnh đã vang lên.
“Cút.”
Rất bình tĩnh.
Không hề có dấu hiệu tức giận nhưng chỉ một chữ này đã thể hiện sự khinh thường to lớn.
Ông ta là ai?
Là Hình bộ Thượng thư, là người đứng đầu một nhóm quan viên ở Đại Nguỵ, nắm trong tay quyền lực to lớn.
Còn Hứa Thanh Tiêu là ai?
Chỉ là một tên chủ sự.
Đừng tưởng mình được hưởng long ân là đã cảm thấy mình hơn người rồi sao?
Nếu như Hứa Thanh Tiêu không gây chuyện, có lẽ ông ta còn liếc Hứa Thanh Tiêu một cái, nhưng hôm nay Hứa Thanh Tiêu gây ầm ĩ như thế này, nói tới nói lui, không phải bởi vì khoảng thời gian này lạnh nhạt hắn sao?
Trương Tĩnh hiểu rõ.
Vậy nên Trương Tĩnh nói một chữ cút là khiến cho Hứa Thanh Tiêu hoàn toàn hiểu được, Hình bộ này là do ai làm chủ!
Thượng thư ông ta là cái gì!
Hứa Thanh Tiêu lại là cái gì!
Bên ngoài phòng Thượng thư.
Hứa Thanh Tiêu bình tĩnh đứng đó, bên trong Hình bộ vang lên từng trận cười to, nhất là ở kho công văn. Một chữ cút này của Trương thượng thư thật sự khiến cho bọn họ không nhịn được.
Giờ phút này.
Ánh mắt của Hứa Thanh Tiêu rất bình tĩnh.
Hắn không nói gì, mà từ từ cúi người xuống.
“Triều Ca huynh, giúp ta.”
Hứa Thanh Tiêu thầm nói trong lòng. Chỉ một câu đơn giản đã truyền lời đến Thiên Địa Văn Cung.
Chỉ một lát, Triều Ca đã có cảm ứng.
“Được.”
Một chữ, rất gọn gàng.