Giọng nói không cam lòng của Hoài Bình quận vương vang lên. Vốn dĩ hắn ta muốn thử giãy dụa, thế nhưng chẳng biết tại sao sắc mặt của Hoài Bình quận vương đột ngột thay đổi, ngay sau đó nét không cam lòng trong mắt biến mất toàn bộ, thay vào đó là vô cùng tức giận.
Hắn ta không tiếp tục vùng vẫy nữa, hiển nhiên là Hoài Ninh thân vương đã truyền âm nói gì đó với hắn ta, khiến cho hắn ta hoàn toàn nghe theo lệnh.
Chỉ là dù có nhận lệnh nhưng ánh mắt của Hoài Bình quận vương vẫn tràn đầy phẫn nộ và oán hận như cũ. Hắn ta nhìn về phía Hứa Thanh Tiêu, bên trong ánh mắt đã đại diện cho tất cả những lời nói.
Hai người coi như đã đạt đến trình độ không chết không dừng, đơn giản là đối phương tạm thời không tìm mình gây phiền phức, hơn nữa Hứa Thanh Tiêu cũng không đủ khả năng để quật ngã một vị quận vương.
Nhưng Hứa Thanh Tiêu hiểu sâu sắc rằng thù này đã kết hoàn toàn, như vậy tình huống sau này đừng mong được yên ổn.
Không phải ngươi chết.
Thì sẽ là ta sống.
Coi Hoài Bình quận vương là kẻ thù, Hứa Thanh Tiêu cũng đã nghĩ kỹ, vào mấy ngày trước lúc ở trong nhà đại nho Trần Tâm, phần sỉ nhục đó Hứa Thanh Tiêu chưa từng quên.
Hôm nay Hoài Bình quận vương nhiều lần muốn ra tay, hắn ta muốn vượt lên quy tắc, dùng võ áp chế mình, nếu nói như vậy thì Hứa Thanh Tiêu không cần phải che giấu, làm mất lòng một mạch cũng vì muốn làm nền tốt cho tương lai của mình.
Cái này gọi là giết gà dọa khỉ. Hắn giận dữ mắng mỏ quận vương, không cho thân vương mặt mũi, vạch tội Hình bộ chính là muốn nói cho tất cả mọi người trong Lục bộ nghe, Hứa Thanh Tiêu hắn có thể nhịn, nếu nằm trong quy củ, chơi đùa chính là thủ đoạn.
Nhưng nếu như có ai vi phạm quy tắc, cách làm khó coi, vậy thì Hứa Thanh Tiêu hắn sẽ vạch mặt không cần tuân thủ quy tắc.
Chỉ có điều cũng do đám người này không may. Về những chuyện lớn, Hứa Thanh Tiêu biết bọn họ nhất định sẽ không để lọt một giọt nước nào, cho nên hắn cần một việc nhỏ để dằn mặt.
Nhưng những chuyện nhỏ nhặt này lại trở thành phiền phức trí mạng của bọn họ.
Hoài Bình quận vương rời đi, tự hắn ta đi đến đại lao. Trước khi rời đi cũng không quên nhìn Hứa Thanh Tiêu một chút, vô cùng hung tợn.
Đợi sau khi Hoài Bình quận vương rời đi.
Ánh mắt của Hứa Thanh Tiêu từ từ chuyển tới nhóm người Hình bộ Thượng thư.
Vào lúc này từ trên xuống dưới Hình bộ đều im lặng. Mạnh như Hoài Bình quận vương còn bị Hứa Thanh Tiêu nói cho á khẩu không trả lời được, thậm chí còn bị dính tai ương phạt một tháng lao ngục.
Chuyện ngày hôm nay chủ yếu là chuyện của Hình bộ, Hoài Bình quận vương đơn thuần chỉ là muốn giúp Hình bộ nhưng không ngờ lại rơi vào kết cục này.
Hiển nhiên Hứa Thanh Tiêu không hề có ý định tuỳ tiện bỏ qua cho Hình bộ.
“Hứa Thanh Tiêu, ngươi muốn thế nào?”
Hình bộ Thượng Thư Trương Tĩnh nhìn thoáng qua Hứa Thanh Tiêu, trong lòng ông ta tràn ngập lửa giận, thế nhưng hết lần này đến lần khác làm cho ông ta tức giận chính là Hứa Thanh Tiêu lại chiếm lý khiến cho ông ta không biết nên nói thế nào, cũng không biết phải xử lý thế nào.
Chỉ có thể hỏi xem Hứa Thanh Tiêu muốn kết quả như thế nào.
“Hình bộ bất công, hạ quan cho rằng Hình bộ từ chủ sự trở lên đều buông lỏng nhiệm vụ. Trương thượng thư nên từ quan, Tả Hữu thị lang từ quan, hai mươi bảy lang trung ở ti sở từ quan, bốn vị viên ngoại cũng nên từ quan.”
“Để thực sự có một vị quan công chính, vì công bằng của Đại Nguỵ, vì công bằng của bách tính.”
Hứa Thanh Tiêu mở miệng, một câu nói cuốn lên phong ba.
Quan viên Lục bộ, quốc công quận vương, các vị liệt hầu quyền quý sau khi nghe xong những lời Hứa Thanh Tiêu nói xong thì kinh ngạc vô cùng.
Cho dù là An quốc công cũng không kìm được mà nuốt một ngụm nước bọt.
Bọn họ biết trong lòng Hứa Thanh Tiêu rất tức giận. Hôm nay Hứa Thanh Tiêu đại náo một trận, Binh bộ nhìn trò vui khiến từ trên xuống dưới đều rất vui vẻ, còn các võ quan thì càng khen ngợi Hứa Thanh Tiêu có huyết tính.
Nhưng nói lùi một vạn bước, bọn họ có ngờ rằng Hứa Thanh Tiêu lại hung tàn như vậy đâu?
Muốn làm cho tất cả quan viên Hình bộ từ chủ sự trở lên đều từ quan, đây cũng không phải chỉ đơn giản là tìm phiền phức mà đây là muốn chơi chết tất cả.
Biết Hứa Thanh Tiêu ngươi hung hãn, nhưng ai ngờ hung hãn đến trình độ này chứ?
“Hứa Thanh Tiêu, ngươi… đúng là quá ngạo mạn.”
Hình bộ Thượng thư không nói gì, Hình bộ Hữu thị lang Lý Viễn mở miệng, bàn tay hắn ta run run chỉ vào Hứa Thanh Tiêu, tức giận đến mức không biết nói gì.
Một chuyện như thế này, Hứa Thanh Tiêu làm ầm ĩ thì coi như xong đi, vậy mà bây giờ lại muốn bọn hắn từ quan sao Đây quả thật là… quá đáng.
“Ngạo mạn! Ngạo mạn! Ngạo mạn!”
“Chư vị đại nhân, chẳng lẽ các người không biết nói mấy lời khác sao?”
“Hạ quan quả thật không biết mình ngạo mạn chỗ nào?”
Ánh mắt của Hứa Thanh Tiêu lạnh lẽo. Hắn đã nghe hai từ này đến phiền rồi. Chỉ cần mình làm cái gì đó là lập tức có người chụp lên đầu cái mũ ngạo mạn. Có sao nói vậy, Hứa Thanh Tiêu thật sự không cảm thấy mình có chỗ nào ngạo mạn, ngược lại là còn rất ôn hoà nho nhã. Nếu như không phải đám lão già này làm ăn quá đáng, hôm nay hắn sẽ không náo loạn đến mức này.
“Trước đó ngươi vạch tội Hình bộ, nói xấu quận vương, bây giờ lại bức chúng ta từ quan, đây không phải là ngạo mạn sao? Vậy là cái gì?”
Mặt mũi Lý Viễn tức giận trợn trừng, chỉ vào Hứa Thanh Tiêu, giọng nói có chút rung động. Hắn ta không phải sợ hãi mà là tức giận, là loại tức giận đến mức phổi muốn nổ tung.
Hắn ta đã gặp qua rất nhiều người trẻ tuổi không hiểu chuyện, nhiều người trẻ tuổi đại náo Hình bộ hắn cũng đã gặp nhưng không ngờ Hứa Thanh Tiêu, chỉ vì một chuyện nhỏ như vậy mà muốn chơi chết bọn họ.
Đây không phải là ngạo mạn thì là cái gì? Hứa Thanh Tiêu này quả nhiên là không xứng làm người.
“Vạch tội Hình bộ sao?”
“Các cấp trên chủ sự đều bỏ rơi nhiệm vụ như nhau, hạ quan chỉ yêu cầu một phần hồ sơ, người của chưởng kho công văn kéo dài mất mười bảy ngày của ta thì cũng thôi đi, thế nhưng thuộc hạ của hạ quan, quyển lại Chu Nam mỗi ngày đều có mặt ở kho công văn từ giờ Mão để chờ đến mức cơn trưa cũng không ăn, đợi đến tận giờ Dậu, liên tục hơn mười ngày.”
“Hứa mỗ muốn hỏi đại nhân một chút, Hình bộ làm việc như vậy sao? Đây chính là Hình bộ sao? Nếu như hồ sơ trong tay hạ quan ảnh hưởng đến toàn bách tính trong thiên hạ thì sao? Ảnh hưởng vô số mạng người thì thế nào? Mười bảy ngày sẽ tạo ra bao nhiêu oán oan vô tội?”
“Những cái này thì cũng thôi đi. Nhưng mấy ngày trước khi Chu Nam đến khẩn cầu một lần nữa, dưới tình huống khẩn cầu đủ kiểu mà không có kết quả, hắn chỉ phàn nàn một câu kéo dài lâu quá, vậy mà lại bị chưởng kho vả miệng trước mặt mọi người, sau đó phạt hai mươi trượng hình. Vốn dĩ cơ thể Chu Nam đã suy yếu, hai mươi trượng, suýt chút nữa thì mất mạng.”