“Thậm chí còn cách chức của hắn, bảo người ta viết đến một phong thư từ quan bày ở trước bàn bản quan. Xin hỏi một câu, đây có tính là oan khuất hay không?”
Mỗi câu mỗi chữ Hứa Thanh Tiêu nói ra đều rất to, vang lên khắp Hình bộ, vang lên khắp kinh đô Đại Nguỵ.
Trong một thoáng, nhóm người Hình bộ Thượng thư, Hình bộ Thị lang đều im lặng không nói, bởi vì chuyện này hoàn toàn chính xác là oan khuất.
“Là do hắn ta miệt thị bản quan trước, hơn nữa, hai mươi trượng phạt kia bản quan là làm theo luật.”
Cũng chính vào lúc này, chưởng kho công văn hét lớn lên từ trong kho công văn. Hắn ta không phục, cho rằng mình không sai.
“Miệt thị ngươi sao?”
“Vậy được. Nhưng hồ sơ tin tức bản quan cần, ngươi đã kéo dài mười bảy ngày. Dựa theo pháp lệnh của Hình bộ thì bất cứ hồ sơ điều chuyển nào cũng không được vượt quá năm ngày.”
“Nếu như kéo dài, phạt ba mươi trượng.”
Hứa Thanh Tiêu nói đến đây, chỉ chốc lát sau hắn đã dùng bước đi thật nhanh thẳng tay bắt lấy tên trưởng kho mập mạp này, dùng một chưởng vỗ ngã xuống đất, cùng lúc đó có một cây trượng tự động bay đến đây từ phía xa, đây là nhờ ngưng khí.
Bốp!
Cây trượng đánh xuống, đối phương lập tức thấy như da tróc thịt bong, phát ra âm thanh như tiếng heo giết quỷ kêu.
“Á á á!!! Thượng thư cứu mạng, thị lang cứu mạng, đại nhân cứu mạng.”
Hắn ta kêu thảm thiết. Một trượng này của Hứa Thanh Tiêu đánh xuống tuyệt đối đau hơn nhiều so với Chu Nam.
“Hứa Thanh Tiêu, ngươi coi thường kỷ luật.”
Lý Viễn gào thét. Hứa Thanh Tiêu dám phạt trượng chưởng kho ngay trước mặt bọn họ, đây quả thật là có chút quá phận.
“Coi thường kỷ luật sao?”
“Hứa mỗ vì muốn giải oan cho thuộc hạ, theo thứ tự đi tìm bốn vị viên ngoại lang, viên ngoại lang lại lấy lí do việc công bận rộn để từ chối Hứa mỗ, sau đó lại thêm một câu không phải chức trách, từ chối hết thảy.”
“Lúc đó, vì sao thị lang không nói bọn họ coi thường kỷ luật?”
Bốp!
Lại thêm một gậy. Chưởng kho lại phát ra tiếng kêu thảm, phát điên trên mặt đất nhưng lại bị Hứa Thanh Tiêu đè chặt tứ chi, vậy nên cơ bản là không có sức phản kháng.
Bốp!
Lại hạ một trượng, chưởng kho thét lên. Đây không chỉ là đánh chưởng kho mà còn đánh vào mặt trên dưới toàn bộ Hình bộ.
Đám người im lặng không biết nên nói cái gì.
Đánh hết mười trượng, chưởng kho hôn mê.
Hứa Thanh Tiêu lấy một thùng nước lạnh dội lên , chờ đối phương từ từ tỉnh lại, sau đó lại thêm mười trượng nữa.
Hắn ta gào khàn cả giọng, giống như cá chết nằm im trên mặt đất, trên mông đã rịn ra máu.
“Hứa Thanh Tiêu, nếu ngươi tiếp tục đánh nữa thì hắn sẽ chết.”
Giọng nói của Lý Viễn run rẩy, chỉ vào Hứa Thanh Tiêu nói như vậy.
“Hình bộ chính là chỗ công chính trong thiên hạ, loại người làm việc trái quy định thiên vị chuyện tư như này, tội thêm một bậc, có chết cũng xứng đáng.”
Hứa Thanh Tiêu mặc kệ. Sau khi mười trượng cuối cùng đánh xuống, chưởng kho hôn mê hoàn toàn, có điều chỉ còn lưu lại một hơi, nằm trên giường ít nhất cũng phải nửa năm.
“Hứa Thanh Tiêu, đánh cũng đánh đủ, mắng cũng mắng đủ rồi. Chuyện này kết thúc ở đây đi.”
Cuối cùng thì Hình bộ thượng thư cũng mở miệng. Tự khen ngợi Hứa Thanh Tiêu mở ra thiên tượng, ông ta nhất thời nhường nhịn để cho Hứa Thanh Tiêu phát tiết hết vui giận trong lòng.
Bây giờ thứ nên phát tiết cũng phát tiết rồi nhỉ? Có thể dừng ở đây được rồi!
“Dừng ở đây?”
“Thượng thư đại nhân quả nhiên là nói đùa rồi. Chuyện này, hạ quan nhất định phải đòi một câu công bằng.”
Cứ vậy mà bỏ qua? Hứa Thanh Tiêu đâu phải thằng ngu.
Nếu đã náo loạn thì phải làm cho thật lớn chuyện, nếu như thấy tốt thì lấy ngay, vậy thì lần tiếp theo sẽ tiếp tục có người đến tìm hắn gây phiền phức.
Nếu làm như vậy có thể không đắc tội với người ta không? Sau này ở Hình bộ hắn vẫn sẽ có bạn bè à? Hứa Thanh Tiêu đã không thấy quan trọng.
Nói như mình không náo loạn thì sẽ có người tình nguyện đi tìm mình vậy?
Hỏi thăm quyển lại một chút đã khiến đối phương bị xử phạt, cái này mà không gây rối lớn một chút, vậy có phải sau này mấy người tuỳ tiện đến là có thể bắt nạt mình à?
Hứa Thanh Tiêu đã đặt quyết tâm, không náo loạn đến mức Hoàng đế mở miệng thì chuyện này tuyệt đối không xong.
Hắn muốn để cho tất cả mọi người trong lục bộ đều biết rằng Hứa Thanh Tiêu hắn không phải người dễ chọc vào.
Theo quy tắc, hắn sẽ chơi với các người đến cùng.
Không theo quy tắc, vậy thì sẽ khiến cho các ngươi khắc cốt ghi tâm.
“Công đạo của ngươi, là cái gì?”
Trương Tĩnh lạnh giọng hỏi.
“Hạ quan đã nói rất rõ ràng. Mời Thượng thư đại nhân từ quan, mời Thị lang đại nhân từ quan, mời hai mươi bảy vị lang trung ti sở từ quan, mời bốn vị viên ngoại từ quan.’
Giọng điệu Hứa Thanh Tiêu bình tĩnh, nhưng thái độ cực kỳ chắc chắn.
“Hoang đường.”
Trương Tĩnh lạnh lùng mở miệng. Chỉ bằng chuyện như vậy mà đã muốn bức bọn hắn từ quan à? Đây có phải là buồn cười không?
“Hoang đường hay không hoang đường không phải là chuyện đại nhân có thể quyết định, mà là bệ hạ quyết định.”
“Chỉ là, viên ngoại, lại ti lang trung, hữu thị lang, bao gồm cả Thượng thư đại nhân đều từ chối án. Theo luật Hình bộ, người từ chối án se chịu hai mươi trượng phạt.”
Hứa Thanh Tiêu mở miệng nói như vậy.
“Ý của ngươi là, ngươi muốn phạt trượng bản quan sao?”
Giờ phút này Trương Tĩnh hoàn toàn kinh ngạc, ánh mắt của ông ta đáng sợ như mãnh hổ ăn người.
“Hạ quan chỉ làm theo quy tắc.”
Hứa Thanh Tiêu vốn dĩ cũng chẳng quan tâm ánh mắt của Thượng thư mà đi thẳng ra ngoài, làm y như vừa rồi, chộp bốn vị viên ngoại đến.
“Hứa Thanh Tiêu! Bản quan khuyên ngươi mau dừng tay lại đi.”
Trương Tĩnh hít sâu một hơi, ông ta nhắm mắt lại, thốt lên.
Bốp!
Hứa Thanh Tiêu không để tâm nhiều như vậy. Cây trượng rơi xuống như cuồng phong vũ bão, đánh êln trên người bốn vị viên ngoại ngày.
Có điều Hứa Thanh Tiêu hơi thu tay lại, hắn không dám đánh quá hung ác, phải dựa theo thể chất của mấy người kia, không thì sẽ gây ra chuyện lớn.
Nhưng đau nhức thì tuyệt đối đủ.
“Hứa Thanh Tiêu, ngươi điên rồi.”
“Ôi, Hứa Thanh Tiêu, ta và ngươi không chung lập trường.”
“Hứa Thanh Tiêu, xem ra ngươi thật sự muốn lật trời nha.”
“Hứa đại nhân, đừng đánh nữa, đừng đánh nữa.”
Bốn vị viên ngoại kêu rên liên tục.
Sau khi đánh bốn vị viên ngoại xong, ánh mắt Hứa Thanh Tiêu quét về phía hai mươi bảy lại ti lang trung.
“Người đâu! Mau bắt Hứa Thanh Tiêu nhốt lại!”
Giờ phút này Hình bộ Thị lang Lý Viễn hoàn toàn bạo phát. Hắn ta nổi giận gầm lên một tiếng, trong chớp mắt có đến mấy trăm thân ảnh xuất hiện. Đều là cường giả, đường đường là Hình bộ không thể không có ai biết võ.
Chỉ là vào giờ phút này, văn khí của Hứa Thanh Tiêu chấn động, tuôn ra tràn ngập Hạo nhiên chính khí đáng sợ.
“Ta chính là người đọc sách. Theo pháp luật của Đại Nguỵ, làm tổn thương đến người đọc sách, nhẹ thì giam mười năm, nặng thì sung quân biên cảnh.”
“Theo luật pháp Đại Nguỵ, ngăn cản Hình bộ phá án được coi là trọng tội. Trừng phạt hai tội này cùng lúc, đầu các ngươi sẽ rơi xuống đất.”
“Nếu các ngươi dám ra tay, đừng trách Hứa mỗ không nhắc nhở.”