Nữ đế vô cùng bá khí. Nàng biết Thượng thư của Lục bộ đến đây để làm gì, đơn giản là để cãi nhau thôi. Nhưng hôm nay nàng chỉ cần bọn họ đứng ở bên ngoài điện lắng nghe, không được phép mở miệng nói chuyện.
“Tuân chỉ.”
Thái giám mở miệng. Ước chừng không đến nửa khắc sau, Ngũ bộ Thượng thư vội vội vàng vàng bước đến ngoài điện, nhưng tất cả đều biết, lúc này không thể mở miệng nói chuyện mà chỉ có thể thành thành thật thật đợi mà thôi.
“Hoang đường!”
“Hoang đường!”
“Hoang đường!”
Sau khi đợi Lục bộ Thượng thư đến đông đủ.
Nữ đế ngồi trên long ỷ nói ba tiếng hoang đường, nói đến mức Trương Tĩnh lộ ra vẻ sợ hãi, còn Hứa Thanh Tiêu thì mắt nhìn mũi, mũi nhìn miệng, im lặng không nói gì.
“Đường đường là Hình bộ! Là một trong Lục bộ Đại Nguỵ, vậy mà lại gây ra chuyện hoang đường như thế, chỉ sợ là người trong thiên hạ đã cười nhạo Đại Ngụy đến chết.”
“Hứa Thanh Tiêu, ngươi làm việc quá mức hoang đường lỗ mãng.”
Giọng nói của Nữ đế vang lên. Nàng ngồi trên long ỷ, vừa bắt đầu đã quở mắng Hứa Thanh Tiêu một trận, chỉ trích Hứa Thanh Tiêu làm việc lỗ mãng.
“Bệ hạ dạy phải.”
“Nhưng, thưa bệ hạ, thần chỉ vì muốn giải oan mà thôi. Từ trên xuống dưới Hình bộ đều cùng nhau từ chối nhận án, thần cho rằng, chuyện hôm nay thần làm đúng là có hại cho hình tượng của Hình bộ, cũng có hại cho quốc thể Đại Ngụy.”
“Thế nhưng, thần càng cho rằng, nếu hôm nay thần không gây ra chuyện này, vậy thì thứ bị làm hại không phải là quốc thể Đại Ngụy mà là căn cơ của Đại Ngụy.”
Hứa Thanh Tiêu lên tiếng.
Đúng, mình làm ầm ĩ mọi chuyện như vậy đúng thật là sẽ ảnh hưởng đến hình tượng của Đại Ngụy, nhưng giữa hình tượng và nền tảng lập quốc thì cái nào quan trọng hơn?
Một bên là mặt mũi, một bên là thực tế.
“Hứa Thanh Tiêu, ngươi nói bậy nói bạ.”
Trương Tĩnh lập tức mở miệng, tức giận mắng mỏ Hứa Thanh Tiêu.
“Trẫm bảo ngươi câm miệng, ngươi không nghe thấy sao?”
Sau đó Nữ đế lạnh lùng nhìn sang, trong nháy mắt Trương Tĩnh lập tức ngậm miệng lại. Dù trong lòng có không cam lòng đến mức nào thì cũng phải ngoan ngoãn ngậm miệng.
“Hứa Thanh Tiêu, ngươi thử nói cho trẫm nghe thử, làm sao lại có hại đến căn cơ Đại Nguỵ?”
Giọng điệu của Nữ đế lạnh lùng.
Hứa Thanh Tiêu cúi đầu làm lễ với bệ hạ.
“Bệ hạ, có lẽ sau khi chuyện này được truyền ra, người trong thiên hạ đều cho rằng thần đang làm to chuyện, thần làm như vậy, thậm chí sẽ có người cho rằng thần tức giận trong lòng rồi cố ý làm vậy.”
“Nhưng, thần quả thật là tức giận trong lòng, quả thật là cố ý.”
“Có điều trong lòng thần thấy tức giận không phải bởi vì chuyện nhỏ này mà là thái độ từ trên xuống dưới Hình bộ. Thần cho rằng, kể cả là những vụ án cực kỳ nhỏ, nhưng chỉ cần có oan khuất thì Hình bộ nhất định phải thụ lý rồi điều tra chân tướng rõ ràng, từ đó cho bách tính một câu công bằng.”
“Mà nếu như quan viên Hình bộ cho rằng chỉ một chuyện nhỏ không cần đến Hình bộ xử lý, vậy thì xin hỏi bệ hạ, chẳng lẽ thật sự đợi đến lúc có tội lớn thì mới coi như quan trọng sao? Vậy tác dụng của luật pháp nằm ở đâu?”
“Nếu cứ như vậy thì bách tính trong thiên hạ chỉ cần không giết người, không phóng hoả thì còn lại đều không coi là phạm tội sao?”
“Vì vậy, thần tức giận quan viên Hình bộ không làm việc, thần cố ý gây chuyện chính là để người trong thiên hạ nhìn thấy mặt xấu của Hình bộ. Cứ như vậy thì Hình bộ sẽ nhớ lâu, chỉ cần xảy ra chuyện tương tự cũng sẽ không dám làm loạn nữa.”
“Dù cho vì chuyện này mà thần bị gắn cái danh vạn cổ cuồng sinh, dù thần có nhận hết sự coi khinh của người trong thiên hạ, dù thần có bị văn võ bá quan cả triều nhằm vào, thì thần vẫn sẽ làm như vậy.”
“Bởi vì thần là chủ sự của Hình bộ, là quan viên của Hình bộ. Thế nên thần có nghĩa vụ, có trách nhiệm làm Hình bộ trở nên tốt hơn.”
Hứa Thanh Tiêu mở miệng, lời nói chính trực chân chính, nói ra như thể sắp khóc.
Mà trong mắt Trương Tĩnh và mấy vị Thượng thư ở bên ngoài, những lời này của Hứa Thanh Tiêu lại vô cùng dối trá.
Rõ ràng là phát tiết tức giận thế mà lại nói thành vĩ đại thế này sao? Đây quả thật là không còn tí liêm sỉ nào.
Nhưng đúng là không còn cách nào khác, ai bảo Hình bộ tự rước xui xẻo chứ? Cứ phải gây khó dễ cho Hứa Thanh Tiêu nhưng lại bị người ta nắm thóp, còn gì để mà nói?
Trên long ỷ, Nữ đế lẳng lặng nghe những lời chính trực chân chính này của Hứa Thanh Tiêu. Đợi Hứa Thanh Tiêu nói xong, Nữ đế không hề thay đổi sắc mặt mà nhìn về phía Trương Tĩnh.
“Nói.”
Chỉ vẻn vẹn một chữ thái độ rất lạnh lẽo.
“Bệ hạ!”
“Hứa Thanh Tiêu lấy việc công báo thù riêng. Mấy ngày trước, Hứa Thanh Tiêu đến Hình bộ tiếp nhận hồ sơ, nhưng mà bởi vì Hình bộ bận rộn dẫn đến việc không thể giao hồ sơ ngay lập tức cho Hứa Thanh Tiêu nên hắn sinh ra oán hận trong lòng.”
“Hơn nữa chưởng kho Hình bộ quả thật là bận rộn, cộng thêm ngày đó tâm trạng của chưởng kho không được tốt nên mới xảy ra tranh chấp, sau đó tên kia bị phạt hai mươi trượng hình.”
“Hứa Thanh Tiêu ỷ vào lý do đó mà đại náo Hình bộ, hại Hình bộ từ trên xuống dưới gà chó không yên. Thần cho rằng, mới vừa rồi Hứa Thanh Tiêu mở miệng đầy nhân nghĩa đạo đức, thế nhưng trên thực tế là vì lòng riêng. Vậy nên khẩn xin bệ hạ nghiêm trị Hứa Thanh Tiêu.”
“Nếu không từ trên xuống dưới Hình bộ, đều không phục.”
Sau khi Trương Tĩnh nói đến đây rồi thực sự không biết nên nói thế nào nữa.
Chủ yếu là trong chuyện này, Hứa Thanh Tiêu thật sự chiếm lý. Nhưng người sáng suốt đều nhìn ra Hứa Thanh Tiêu đang lấy việc công báo thù riêng, có điều bị người ta sửa lại.
Nhưng mà ngươi nói thì có quyền quyết định sao? Vậy thì nhất định là không được. Từ trên xuống dưới Hình bộ đều chờ đợi ông ta đòi công bằng cho bọn họ. Nếu như không trừng phạt Hứa Thanh Tiêu, vậy thì phân lượng của Hình bộ Thượng thư này trong lòng mọi người sẽ thiếu đi một phần.
Nữ đế không trả lời, chỉ là ánh mắt lại chuyển về phía Hứa Thanh Tiêu.
“Bệ hạ, có một điểm Trương thượng thư nói không sai.
“Đó chính là việc đã kéo chân thần muộn mười bảy ngày.”
“Chính là dùng hai mươi trượng hình suýt chút nữa đánh chết người còn giả mạo thư từ quan để lừa gạt thần.”
“Cũng chính là việc thần giải oan cho thuộc hạ. Những người có chức cao hơn chủ sự ở Hình bộ đều không nhận án này, thậm chí còn bảo thần cút.”
“Thần đang suy nghĩ một việc, Thanh Tiêu chính là thần tử của Đại Nguỵ, làm việc cho bệ hạ, làm việc vì Đại Ngụy, bất kể là chuyện lớn hay chuyện nhỏ thì thần đều một lòng vì Đại Ngụy. Chuyện nhỏ của những người trong thiên hạ, gộp lại chính là chuyện lớn của Đại Ngụy.
“Thần vì chuyện lớn của Đại Ngụy, Hình bộ Thị lang lại bảo thần cút, Hình bộ Thượng thư thì hỏi thần đã náo loạn đủ chưa.”
“Vậy thì bây giờ thần dám hỏi một câu, Hình bộ Thị lang Lý Viễn bảo thần cút, vậy có phải cũng nói bệ hạ cút hay không? Hình bộ Thượng thư hỏi thần đã náo loạn đủ chưa? Có phải là nói bệ hạ đã náo loạn đủ chưa không?”