Miệng lưỡi của Hứa Thanh Tiêu dẻo quẹo, nói một tràng khiến cho Trương Tĩnh run lẩy bẩy.
“Hứa Thanh Tiêu, ngươi đừng có mà ngậm máu phun người!”
“Ngươi nói vậy là đang vu khống ta, vu khống, vu khống!”
“Bệ hạ, lão thần tuyệt đối không có ý này. Lão thần luôn luôn trung thành với Đại Ngụy, có nghĩa là cũng luôn luôn trung thành với bệ hạ.”
Trương Tĩnh thật sự muốn mắng người. Cái miệng phá hoại này của Hứa Thanh Tiêu quả thật là vô pháp vô thiên. Lúc trước trong trận đánh với Hoài Bình quận vương thì nói thẳng người ta là muốn tạo phản.
Bây giờ lại nói như này, nói thẳng là mình đang mắng bệ hạ, bảo bệ hạ cút sao?
Nếu như đại nghịch bất đạo đúng như hắn nói, vậy thì có chặt mười đầu cũng không quá đáng.
Năng lực ụp nồi người ta của Hứa Thanh Tiêu này không khỏi quá mạnh rồi.
“Đủ rồi.”
Một khắc sau, Nữ đế cất tiếng, giọng điệu cực kỳ bình tĩnh.
Nàng không hề có chút tức giận nào.
Mà lại hướng mắt về phía Trương Tĩnh rồi nói:
“Chỉ một phần hồ sơ mà kéo dài mười bảy ngày?”
Giọng nói của nàng vẫn rất bình tĩnh.
“Bệ hạ, cũng không phải là Hình bộ muốn nhắm vào Hứa Thanh Tiêu, mà là phần hồ sơ này quả thật là rất khó tìm. Mười bảy ngày đúng là hơi lâu, nhưng cũng rất hợp tình hợp lý. Còn nữa, cho dù là Hứa Thanh Tiêu nhận được tư liệu thì chỉ sợ là Hứa Thanh Tiêu cũng không điều tra ra kết quả gì. Vụ án này đã có vài chục người tiếp nhận, đều không có bất cứ tiến triển gì!
“Thật ra trước đó vài ngày thần đã định đổi cho Hứa Thanh Tiêu một phần hồ sơ khác, nhưng lại không ngờ được hôm nay Hứa Thanh Tiêu náo loạn. Sớm biết Hứa Thanh Tiêu gấp gáp như thế này thì lão thần đã đổi sớm cho hắn.”
“Mong bệ hạ minh giám.”
Trương Tĩnh trả lời lại. Việc đã đến nước này rồi thì ông ta cũng chỉ có thể ụp nồi thôi. Dù sao chuyện kéo dài mười bảy ngày đúng là rất khó chiếm lý, nếu không đổ lỗi thì chuyện này tuyệt đối không xong.
“Lợi hại, vậy mà Thượng thư đại nhân là người biết nhìn xa, lại có bản lĩnh như thế. Chỉ làm một Thượng thư thật sự là cực cho đại nhân quá.”
Hứa Thanh Tiêu nghe nói như vậy thì không nhịn được mà châm chọc.
“Hứa Thanh Tiêu, ngươi đừng có mà âm dương quái khí ở đây. Lời này của bản quan không sai, vụ án này ngươi không nhận được. Từ trên xuống dưới Hình bộ vì án này mà bôn ba hơn mười năm, từ trước đến nay đã đổi hơn mười người phụ trách mà không tiến triển chút nào.”
“Ngươi vừa mới vào Hình bộ, sao có thể phá án này chứ?”
Trương Tĩnh lạnh lùng mở miệng.
“Thế thì vì sao lại phân án này cho ta?” Hứa Thanh Tiêu lạnh nhạt nói.
“Phân án này cho người chỉ là để cho ngươi đọc xem một lượt. Ngươi vừa mới vào Hình bộ, đương nhiên cần phải làm quen với hoàn cảnh của Hình bộ, chương trình làm việc của Hình bộ chứ không phải là thật sự giao án này lại cho ngươi. Lại nói, án này ngươi không tiếp nhận, kéo dài mười bảy ngày của ngươi đúng là không tốt lắm, thế nhưng cũng không thể xem là chuyện lớn.”
“Ngươi đại náo Hình bộ, tội không thể tha.”
Cuối cùng Trương Tĩnh cũng nghĩ ra cách giải quyết phiền toái này như thế nào. Ông ta bắt lấy điểm này, kiên trì phải nói ra cho bằng được. Dù sao thì ngươi cũng không xử lý được vụ án này, nên là dù Hình bộ quả thật kéo dài thời gian của ngươi một chút thì cũng không phải là lỗi nặng gì.
“Hiểu rồi, bệ hạ, thần hiểu rồi. Vậy thì thần xin chúc mừng bệ hạ, Đại Ngụy ta lại có một người tài ba như thế này.”
“Trương thượng thư chỉ một chút là có thể nhìn ra ai là người có năng lực, ai không có năng lực, vụ án nào có thể phá, vụ án nào ai không thể phá.”
“Nếu đã như vậy, thần cả gan xin bệ hạ thưởng cho Trương thượng thư trách nhiệm kiểm tra. Trương thượng thư, sau này ngài đừng ngồi ở Hình bộ nữa mà đi trông coi Kinh thành đi. Nếu như phát hiện ra người có năng lực thì nhanh chóng báo cáo cho bệ hạ biết.”
“Tất cả hồ sơ vụ án từ trên xuống dưới Hình bộ, tất cả đều chuyển đến nhà của đại nhân, ngài cảm thấy ai có thể phá án thì giao hồ sơ cho người đó. Đại Ngụy ta đúng là có phúc, Đại Ngụy ta từ nay về sau sẽ không còn án oan, nghi án nữa rồi.”
“Đại nhân, vậy là ngài sắp trở thành thánh nhân rồi.”
Hứa Thanh Tiêu đứng một bên lấy lòng, nhưng mà giọng điệu thái độ thì tràn đầy mỉa mai.
“Hứa Thanh Tiêu!”
“Ngươi đừng có hành xử quá đáng.”
Trương Tĩnh phát run. Lời này của Hứa Thanh Tiêu có lực sát thương rất lớn. Ngoài mặt thì đang khen, thế nhưng mỗi câu thì như đao kiếm đâm vào trong lòng ông ta.
“Trương thượng thư, đây là hạ quan khinh người quá đáng hay là vì lý do của Thượng thư quá gượng ép?”
Hứa Thanh Tiêu lạnh lùng mở miệng.
Dù sao cũng đã đến mức này rồi, không đánh được ngươi thì chẳng lẽ không làm ngươi tức chết?
“Bệ hạ, lão thần khẩn cầu bệ hạ cách chức của Hứa Thanh Tiêu, bắt hắn giam vào nhà lao. Nếu không, lão thần có thể dám chắc chắn, sau này Hứa Thanh Tiêu sẽ tiếp tục gây tổn thương cho những bộ khác.”
Trương Tĩnh quỳ trên mặt đất, không hề nhiều lời mà trực tiếp khẩn cầu Nữ đế trừng trị Hứa Thanh Tiêu.
“Bệ hạ, thần thỉnh cầu bệ hạ, xin người để Trương thượng thư đảm nhận nhiệm vụ tuần tra, lựa chọn anh tài đến từ các nơi cho Đại Ngụy, để xây dựng càn khôn tươi sáng cho Đại Ngụy. Nếu như vậy, thần tình nguyện bị tống vào lao ngục, chỉ cần Đại Ngụy không có vụ án nào, dù chết thần cũng không hối hận.
Trương Tĩnh chơi hắn, vậy Hứa Thanh Tiêu hắn cũng chơi lại.
Mà trên long ỷ, ngoại trừ lần Nữ đế bị chọc giận tím mặt lúc nãy thì không có bất cứ những biến đổi tâm trạng nào hết.
Hai người đều cùng nhau chờ lệnh.
Nữ đế chỉ lẳng lặng nhìn hai người, giống như thể nàng đang suy tư điều gì đó.
Một lúc sau, Nữ đế cất tiếng.
“Hứa Thanh Tiêu, ngươi đại náo Hình bộ nhưng lý do cũng không phải là lớn lao gì. Tuy nhiên, trẫm có thể cho ngươi một cơ hội. Trương Tĩnh nói ngươi không thể phá án. Vậy nên chỉ cần ngươi có thể phá giải hồ sơ vụ án trong tay trong vòng một tháng thì việc này trẫm sẽ phán ngươi vô tội. Thế nhưng nếu ngươi không phá được vụ án trong tay, vậy thì những lời nói kia của Trương thượng thư không phải vô nghĩa. Ngươi đại náo Hình bộ, nên cần phải nghiêm trị. Ngươi thấy thế nào?”
Nữ đế mở miệng. Nàng không hề chỉ trích người nào, nhưng cũng không thiên vị ai mà thẳng thừng tìm ra nguyên nhân căn bản của vấn đề.
Trương Tĩnh nói ngươi không phá được vụ án này, ngươi lại cho rằng Trương Tĩnh nói chuyện quá chắc chắn, nếu vậy thì ngươi cứ dứt khoát phá luôn vụ án này đi.
Cứ như vậy thì Trương Tĩnh kia không phải là không còn gì để nói sao?
Những lời này của Hứa Thanh Tiêu khiến cho Hứa Thanh Tiêu im lặng lại.
Ngoài điện, năm vị Thượng thư cũng nghe được những lời này. Trong mắt tả thừa tướng kiêm Lại bộ Thượng thư Trần Chính Nho lóe lên một tia khác thường, nhưng nhanh chóng thu lại.
Trong điện, Trương Tĩnh nhíu mày mở miệng: “Bệ hạ, việc này không ổn.”
Nhưng ông ta vừa nói xong, ánh mắt của Nữ đế đã tràn đầy hơi lạnh.
“Chuyện của ngươi, đợi lát nữa trẫm sẽ xử lý.”