Nàng vừa nói xong, Trương Tĩnh lại ngậm miệng một lần nữa.
“Thần, tiếp chỉ.”
Sau khi cân nhắc một lượt, Hứa Thanh Tiêu không còn bất cứ lựa chọn gì khác, lựa chọn tiếp chỉ.
Mình không còn lựa chọn nào nữa. Đại náo Hình bộ, kể cả lý do của mình có tốt bao nhiêu thì sự thật là đều làm hại đến thể diện của quốc gia. Mấy lời vừa rồi, nghe một lần là được, còn ai mà làm thật thì người đó là đồ đần.
Hiện tại Nữ đế đã cho mình một bậc thang, Hứa Thanh Tiêu chỉ có thể đi xuống. Cho dù bậc thang này có khó xuống thì dù sao cũng tốt hơn không có.
Lúc đầu Hứa Thanh Tiêu muốn nói một câu, nếu như mình giải được án thì làm sao, nhưng nghĩ một lúc thì vẫn thấy không nên nói ra. Không cần phải cò kè mặc cả với Hoàng đế, như này ngược lại sẽ khiến cho bệ hạ phản cảm.
“Trường Tĩnh! Ngươi thân là Hình bộ Thượng thư, thế nhưng lại mặc kệ chuyện của thuộc hạ không nói năng gì, cho nên mới gây ra chuyện thế này.”
“Mấy lời vừa rồi của Hứa Thanh Tiêu rất đúng. Bất kể là chuyện lớn hay chuyện nhỏ thì Hình bộ cũng không thể làm như không thấy gì. Việc này trẫm phạt tất cả các chức từ chủ sự Hình bộ trở lên nửa năm bổng lộc, ghi lỗi lớn. Nếu như tái phạm thì sẽ bị cách chức điều tra, bao gồm cả ngươi, Trương Tĩnh!”
Một giây sau, giọng nói của Nữ đế tiếp tục vang lên, sắc mặt của Trương Tĩnh rất khó coi.
Phạt bổng lộc nửa năm rất khó chịu, thế nhưng càng khó chịu hơn là bị ghi lỗi.
Cứ ba năm, kinh đô Đại Ngụy sẽ có một lần xem xét, phàm làm những người bị ghi lỗi lớn thì trong vòng sáu năm không được thăng chức. Nếu như phạm phải sai lầm, cho dù chỉ là lỗi nhỏ thì cả đời không được thăng chức, còn nếu như phạm một lỗi nặng thì bị cách chức ngay lập tức.
Như này thì mình vẫn còn tốt một chút, thế nhưng thế lực của mình ở Hình bộ sẽ bị giảm bớt đi nhiều. Về sau mọi người nói chuyện làm việc đều phải cẩn thận một chút, bởi vì không có cơ hội phạm sai lầm nữa.
“Thần, lĩnh chỉ.”
Trương Tĩnh rất đau khổ, thật sự vô cùng đau khổ. Ông ta khó chịu muốn khóc, thế nhưng khi ở trước mặt Nữ đế, ông ta không khóc được.
“Còn nữa, cách chức bốn vị viên ngoại lang, cách chức cả chưởng kho của Hình bộ. Mấy ngày trước Công bộ Thượng thư đã tìm trẫm báo cáo, gần đây Công bộ thu nhận một số người, nhân thủ rất nhiều. Trẫm sẽ để cho Công bộ Thượng thư phân chia bớt một số người đến nhận chức. Trong tương lai không được để những chuyện như thế này xảy ra nữa.”
Nữ đế mở miệng lần nữa, một câu nói đã cách chức bốn vị viên ngoại.
Nhưng câu nói này đủ để khiến cho sắc mặt của Trương Tĩnh trở nên vô cùng khó coi, sắc mặt của năm vị Thượng thư bên ngoài cũng thay đổi lớn, trong ánh mắt lộ ra vẻ chấn động.
Bốn vị viên ngoại lang bị cách chức không tính là gì, nói khó nghe một chút thì xem như cách chứ cả thị lang thì cũng không tính là gì, bởi vì ông ta có thể trực tiếp đổi một nhóm người nhà khác từ Lại bộ đến.
Đông Minh hội đổi một nhóm người khác đến, thế nhưng bệ hạ lại sai Công bộ cử mấy người khác đến nhậm chức, như này là có ý gì?
Công bộ Thượng thư cũng không phải là Viên ngoại lang, mà tiến vào Hình bộ có một nhóm quan viên không thuộc thế lực của mình, chuyện này đối với Hình bộ là cực kỳ bất lợi.
Ở cấp bậc như Viên ngoại lang thì không làm được chuyện lớn gì, quyền quyết định vẫn nằm trong tay ông ta. Thế nhưng vấn đề là bốn người Viên ngoại lang này có thể nhìn thấy rõ rất nhiều chuyện ở Hình bộ, có điều có một số ít chuyện trong đó hoàn toàn có thể thông báo cho Công bộ Thượng thư.
Chuyện này tương đương với việc xếp vào Hình bộ bốn người giám sát để bọn hắn.
Lấy Công bộ kiếm chế Hình bộ. Đây mới là nguyên nhân chính khiến sắc mặt của Trương Tĩnh thay đổi lớn.
Mà trong lòng Hứa Thanh Tiêu cũng không khỏi tặc lưỡi. Xảy ra một chuyện như thế này, thế mà người thu hoạch lớn nhất lại là bệ hạ.
Nhiều năm như vậy, Hình bộ đã sớm trở thành thế lực của Đông Minh hội, mà trò náo loạn này của mình, vừa khéo cho bệ hạ sắp xếp người của Công bộ vào đó, áp chế sự đoàn kết của Hình bộ. Coi như người của Công bộ cũng trong đảng phái, thế nhưng dù có một lòng vì đảng phái cũng không thể nào một lòng với Hình bộ.
Nghệ thuật của đế vương.
Kinh khủng như vậy.
Hứa Thanh Tiêu cũng coi như hiểu rõ vì sao hết lần này đến lần khác bệ hạ lại ngắt lời mình, bởi vì nếu mình thật sự muốn đánh Hình bộ Thượng thư thì chuyện này không thể sắp xếp được nữa.
Mà việc mình đánh nhóm người thị lang chính là lời cảnh cáo bệ hạ dành cho Trương Tĩnh. Cố tình để mọi chuyện náo loạn đến mức này, vào thời khắc mấu chốt mới ra tay để cho Hình bộ chịu thiệt thòi lớn.
Nếu so sánh thì hành động của Hứa Thanh Tiêu chỉ đơn giản là làm ầm ĩ một trận mà thôi, chỉ khiến cho người ta không ngẩng đầu lên được. Thế nhưng thủ đoạn của bệ hạ chính là bắt Hình bộ chịu thiệt thòi lớn.
Không, không phải để Hình bộ mà là để Đông Minh Hội chịu thiệt lớn. Bố cục sắp xếp vài chục năm, thậm chí là mấy chục năm, vào giờ phút này đã bị phá hủy cân bằng trong nháy mắt.
Bên ngoài Nội Điện, mấy vị Thượng thư đứng đó làm gì có ai không phải kẻ tinh ranh, chỉ trong nháy mắt đã biết, lúc này Hình bộ thật sự là chịu thiệt thòi lớn.
Nhất là thế lực của Đông Minh hội thì sắc mặt càng lạnh xuống.
“Bệ hạ!”
Giọng nói của Trương Tĩnh có chút đắng chát, mở miệng thốt lên. Hứa Thanh Tiêu đứng bên cạnh thấy hơi vui vẻ. Cái này nếu như Trương Tĩnh không có mắt, không tình nguyện tiếp nhận thì đúng là vui.
Nhưng Trương Tĩnh không đề cập đến chuyện này, mà ngược lại là nhìn về phía Hứa Thanh Tiêu ròi nói.
“Bệ hạ, việc này thần hoàn toàn đồng ý, nhưng mà có một chuyện, thần nhất định phải khiến Hứa Thanh Tiêu bị phạt.”
Ông ta mở miệng, giờ khắc này vẫn phải để Hứa Thanh Tiêu bị phạt, đúng là không phải người mà.
“Chuyện gì?”
Nữ đế mở miệng, bình tĩnh hỏi.
“Hứa Thanh Tiêu đại náo Hình bộ, vậy nên thể diện của Hình bộ bị tổn hại, ảnh hưởng đến quốc vận. Chuyện này, đừng nói là thần, mà ngày mai khi vào triều, Thượng thư của lục bộ cũng sẽ không có ý định từ bỏ.
“Thay vì cãi nhau trên triều vào ngày mai, chẳng bằng hôm nay xử phạt hắn luôn. Hắn gây ảnh hưởng đến quốc vận, lão thần thà chết cũng muốn vạch tội.”
Trương Tĩnh lên tiếng.
Đây chính là yêu cầu của ông ta. Mình phải chịu thiệt thòi lớn như vậy, thế mà Hứa Thanh Tiêu lại chẳng có chuyện gì, chỉ đơn giản là bắt Hứa Thanh Tiêu đi tra hồ sơ.
Tra được thì không sao, không tra được thì bị trừng trị.
Nếu thật sự tra không được thì có thể trừng phạt đến trình độ nào? Chẳng lẽ lại giết Hứa Thanh Tiêu? Hay là muốn cách chức Hứa Thanh Tiêu?
Bản thân vụ án này đã rất khó, và nó cũng không phải là vụ án nhỏ.
Cho nên Trương Tĩnh hoàn toàn tin tưởng bệ hạ đang thiên vị Hứa Thanh Tiêu. Cố ý nói nghiêm trọng nhưng trên thực tế thì chẳng phạt gì.