Mà Hình bộ của mình thì chịu thiệt thòi lớn như thế, nếu như không làm gì Hứa Thanh Tiêu thì ông ta không phục, tuyệt đối không phục. Hình bộ không phục, Lại bộ cũng không phục, Đông Minh hội cũng sẽ không phục.
Hơn nữa, có một điểm Trương Tĩnh nói không sai.
Hứa Thanh Tiêu ảnh hưởng quốc vận, ngày mai vào triều nhất định sẽ phải ầm ĩ. Trừ phi bệ hạ xử phạt Hứa Thanh Tiêu, nếu không thì cơn tức này Đông Minh Hội sẽ nuốt không trôi, Nho quan cũng tuyệt không từ bỏ ý đồ.
Khí vận của quốc gia, cho dù chỉ còn một tia nhưng khi bị ảnh hưởng thì chính là chuyện lớn, bởi vì nó đều liên quan đến mỗi người dân Đại Ngụy.
Nói đến đây, ánh mắt của Trương Tĩnh nhìn thẳng vào Nữ đế, thái độ vô cùng kiên quyết.
Nhất định phải nghiêm trị Hứa Thanh Tiêu. Nhất định, nhất định, nhất định phải nghiêm trị!
Lời nói truyền ra, sắc mặt mấy vị Thượng thư bên ngoài cũng dần dần thay đổi. Binh bộ Thượng thư nhíu mày, còn vẻ mặt của Lại bộ Thượng thư Trần Chính Nho vẫn lộ ra vẻ bình tĩnh.
Một chiêu này của Trương Tĩnh đúng là đủ hung ác.
Tiếng nói vừa dứt.
Ánh mắt của Nữ đế có chút âm u.
Còn ánh mắt của Hứa Thanh Tiêu thì chiếu lên người Trương Tĩnh, bên trong ánh mắt chứa đầy ý lạnh.
Ông ta hận không thể giết Hứa Thanh Tiêu ngay bây giờ.
Chỉ tiếc là, ông ta cũng biết là bệ hạ không thể để cho tên Hứa Thanh Tiêu này chết được, kể cả khi hắn dính đến quốc vận.
Nhưng phạt nặng thì không thể chạy thoát đúng không?
Hứa Thanh Tiêu ơi Hứa Thanh Tiêu, lúc trước ngươi cho là ngươi sẽ không có chuyện gì sao?
Hôm nay Trương mỗ muốn để cho ngươi nếm thử kết cục khi đắc tội ta.
Trong lòng Trương Tĩnh tràn đầy tức giận. Coi như hôm nay ông ta đã ném đi một nửa cái mạng, khi người từ Công bộ đến, ông ta chẳng khác nào mất nốt nửa cái mạng nữa.
“Hứa Thanh Tiêu, ngươi có biết tội chưa?”
Ngay lập tức, giọng nói của Nữ đế vang lên, nàng hỏi xem Hứa Thanh Tiêu đã biết tội hay chưa.
“Bệ hạ, thần biết tội. Thế nhưng không phải là tội như lời Thượng thư đã nói. Thần làm việc đúng là có chút lỗ mãng, cho dù Thượng thư đại nhân không phân biệt đúng sai, thế nhưng thần không thể không phân biệt phải trái như vậy.”
“Nhưng, thần tình nguyện lấy công chuộc tội.”
Hứa Thanh Tiêu thừa nhận có tội, chẳng qua là không phải tội danh Trương Tĩnh nói, đồng thời còn tiện khinh bỉ ông ta một câu.
Trong lòng Trương Tĩnh hừ lạnh, nhưng cũng không quan trọng.
“Làm sao để bù đắp? Quốc vận đã trôi đi, như vậy thì sao có thể đền bù?”
Trương Tĩnh khinh bỉ nói. Lấy công chuộc tội cũng là lấy công chuộc tội, những thứ giống như quốc vận là thứ Hứa Thanh Tiêu có thể đền bù sao?
Trương Tĩnh cười lạnh, năm vị Thượng thư đứng bên ngoài có người tò mò, cũng có người cười nhạo không thôi.
Lúc này, ngay cả Nữ đế cũng có chút tò mò không biết Hứa Thanh Tiêu lấy công chuộc tội như thế nào.
Cảm nhận được ánh mắt của Nữ đế, Hứa Thanh Tiêu hít sâu một hơi, sau đó từ từ mở miệng nói.
“Nếu thần đã đại náo Hình bộ, khiến Hình bộ tổn thất thể diện, vậy thì thần sẽ giúp Hình bộ tìm lại thể diện, khôi phục quốc vận của Đại Ngụy. Không biết thần làm như vậy có tính là lấy công chuộc tội hay không?”
Hứa Thanh Tiêu hỏi.
Nhưng khi hắn thốt ra những lời này, Trương Tĩnh suýt chút nữa thì phì cười. Khôi phục quốc vận của Đại Nguỵ sao?
Chỉ dựa vào ngươi?
Quốc vận ấy à, đều liên quan đến mỗi người, vậy làm sao có thể đền bù?
Viết ra văn chương tuyệt thế? Cái kia cũng chỉ là bổ sung quốc vận khác. Hình bộ làm tổn thất quốc vận Hình bộ, nhất định phải dùng hình phạt kèm theo để tìm về, Hứa Thanh Tiêu này định làm thế nào?
“Được.”
Nữ đế mở miệng, một chữ trả lời lại Hứa Thanh Tiêu.
“Bệ hạ có thể cho thần nửa canh giờ!”
Hứa Thanh Tiêu mở miệng nói.
“Trẫm đồng ý!”
Nữ đế tiếp tục mở miệng, nàng có hơi hiếu kỳ, không biết Hứa Thanh Tiêu đền bù như thế nào.
“Vậy Thượng thư có cho phép không?”
Hứa Thanh Tiêu nhìn Trương Tĩnh một chút, người sau bị câu nói này làm cho buồn nôn một trận.
Bệ hạ đã cho phép, mình dám không cho phép hả?
“Bệ hạ cũng đã cho phép rồi, bản quan sao dám không cho phép. Hứa Thanh Tiêu, ngươi đừng ăn nói lung tung.”
Trương Tĩnh mắng một câu, ông ta thật sự buồn nôn quá rồi.
“Đa tạ bệ hạ tha thứ, cũng đa tạ Trương thượng thư tha thứ.”
“Hứa mỗ cáo từ.”
Hứa Thanh Tiêu nói xong những lời này này thì đi thẳng ra bên ngoài đại điện.
Còn Trương Tĩnh thì hơi cau mày, nói.
“Hứa Thanh Tiêu, ngươi đi đâu?”
Ông ta không hiểu cũng không biết Hứa Thanh tiêu muốn làm cái gì.
Mà Hứa Thanh Tiêu đi đến ngoài đại điện mới từ từ truyền đến tiếng nói.
“Đi tăng thêm quốc vận.”
Một câu nói khiến Trương Tĩnh trầm mặc, cả Thượng thư của năm bộ còn lại cũng trầm mặc.
Cái tên Hứa Thanh Tiêu này, ngạo mạn! Quả nhiên là ngạo mạn!
Hoàng cung Đại Ngụy.
Hứa Thanh Tiêu đi ra khỏi cung điện, ánh măt của hắn bình tĩnh đi về phía Hình bộ.
Mà ở bên trong cung điện.
Trương Tĩnh đã đi ra khỏi đại điện, gặp mặt những vị Thượng thư còn lại.
“Thừa tướng đại nhân.”
“Cố đại nhân, Vương đại nhân.”
“Chư vị đại nhân.”
Đầu tiên là Trương Tĩnh mở miệng chào Thừa tướng Trần Chính Nho, sau đó lại nghĩ đến Hộ bộ Thượng thư Cố Ngôn Cố đại nhân, Lễ bộ Thượng thư Vương Tân Chí - Vương đại nhân chào một tiếng, còn những người khác thì chào rất sơ sài.
Trần Chính Nho là Tả thừa tướng, là Đại nho Ngũ phẩm nên không thể không tôn trọng.
Cố Ngôn là Hộ bộ Thượng thư, cộng thêm y chính là Đại Lý tự khanh đồng thời cũng chính là người đứng đầu Đông Minh hội.
Lễ bộ Thượng thư Vương Tân Chí cũng chính là người của Đông Minh hội.
Hẳn là phải khách khí chào một tiếng, còn về phần Binh bộ Thượng thư Chu Nghiêm và Công bộ Thượng thư Lý Ngạn Long thì chào hỏi qua loa là được.
“Hứa Thanh Tiêu ngạo mạn như vậy, hôm nay ta muốn xem thử xem hắn làm thế nào để bù đắp quốc vận Đại Nguỵ.
Lễ bộ Vương Tân Chí mở miệng, giọng điệu rất bình tĩnh như bên trong câu chữ lại tràn đầy ý lạnh.
Ông ta vốn dĩ không tin tưởng Hứa Thanh Tiêu có thể bù đắp được cho quốc vận Đại Nguỵ.
Đây chính là quốc vận Đại Nguỵ đó.
Các ngươi nghĩ đó là cái gì? Có thể tuỳ tiện đền bù ư? Hơn nữa còn nói là đền bù trong vòng nửa canh giờ? Quả nhiên là lời nói hoang đường của kẻ điên.
“Không nhất định đâu, nói không chừng Hứa Thanh Tiêu thật sự có thể viết ra được văn chương tuyệt thế.”
Binh bộ Thượng thư Chu Nghiêm mở miệng. Y lại có vẻ xem trọng Hứa Thanh Tiêu.
“Văn chương tuyệt thế?”