“Chu đại nhân đúng là có chút suy nghĩ hão huyền. Cứ coi như hắn viết được tuyệt thế văn chương cũng vô dụng thôi. Đây là vấn đề của Hình bộ, chẳng lẽ lại bảo Hứa Thanh Tiêu có thể viết ra được văn chương tuyệt thế Binh bộ?
“Ta không tin.”
Lễ bộ Thượng thư lắc đầu. Ông ta không nghĩa Hứa Thanh Tiêu có thể viết ra được văn chương tuyệt thế liên quan đến Hình bộ.
“Nửa canh giờ nữa là có thể xác định, cần gì phải gấp gáp chứ?”
Chu Nghiêm mở miệng nói, nhưng bên trong ánh mắt thật sự là đầy vẻ lo lắng. Trong vòng nửa canh giờ, Hứa Thanh Tiêu nhất định phải hoàn thành một bài văn chương tuyệt thế liên quan đến Hình bộ.
Bản thân văn chương tuyệt thế đã khó, trừ khi Hứa Thanh Tiêu đã có sẵn bản thảo, hơn nữa còn nhất định phải liên quan đến Hình bộ.
Bằng không thì cho dù có là văn chương tuyệt thế cũng không bù lại được quốc vận của Đại Nguỵ bị tổn hại vì Hình bộ.
Cái này đúng là hơi khó.
“Nếu như Hứa Thanh Tiêu có thể tăng thêm quốc vận cho Đại Ngụy thì những chuyện trước đây ta sẽ xí xoá. Ta tình nguyện dạy dỗ hắn thật tốt, tình nguyện dẫn hắn đi theo con đường đúng đắn.”
Cũng đúng lúc này, giọng nói của Trần Chính Nho vang lên.
Ông ta là người đứng đầu Nho quan, là Tả thừa tướng của Đại Nguỵ, Lại bộ Thượng thư, đồng thời cũng là đại Nho, vậy nên địa vị và sức nặng khi nói chuyện cao hơn Hình bộ Thượng thư Trương Tĩnh rất nhiều.
Lời này vừa nói ra, sắc mặt của mấy vị Thượng thư còn lại hơi thay đổi.
Hình như cảm nhận được sắc mặt của nhóm người, Trần Chính Nho tiếp tục mở miệng.
“Hứa Thanh Tiêu dùng cảnh giới Minh ý thất phẩm mà có thể ngưng tụ được thánh ý, đây là chuyện chỉ có Đại nho mới có thể làm. Thế nên kẻ này quả thật là tài năng ngập trời, dù có nói là đại tài vạn cổ thì Trần mỗ cũng tán thành.”
Có lẽ trong mắt bọn hắn, Hứa Thanh Tiêu ngạo mạn, thế nhưng trong mắt Trần Chính Nho thì ông ta lại nhìn thấy được những thứ khác biệt.
Nên biết rằng người theo Nho đạo chia Thập phẩm.
Thập phẩm: Dưỡng khí, nuôi dưỡng hạo nhiên chính khí, hạ bút như có thần.
Cửu phẩm: Khai khiếu, khai trí tuệ, đọc nhanh như gió.
Bát phẩm: Tu thân, tu dưỡng thể xác và tinh thần, kéo dài tuổi thọ.
Thất phẩm: Minh ý, hiểu rõ ý nghĩa của đọc sách, hiểu rõ ý của mình.
Bắt đầu từ Thất phẩm mới được tính là người đọc sách chân chính. Hiểu rõ được đạo lý đọc sách của chính mình, mình theo đuổi cái gì.
Lục phẩm: Chính nho, lập tâm, sau khi hiểu rõ ý nghĩa thì làm theo lập tâm.
Một khi đã lập tâm thì phải xoay quanh tâm ý của mình, nghiêm túc làm việc, cần cù chân chính. Ví dụ như lập tâm của Trần Chính Nho chính là khiến Đại Nguỵ phồn vinh. Cái này chính là cái tâm của Trần Chính Nho.
Ngũ phầm: Đại nho
Lập thư viết sách, lấy đó làm thư tịch, viết hết những điều tâm đắc của mình vào đó. Có lời khuyên, có những lý giải của bản thân, có giải thích của thánh nhân, cũng có giải thích của thế gian, có gắng giúp đỡ người khác hết khả năng, hoặc trình bày một đạo lý, để cho người trong thiên hạ hiểu được đạo lý này.
Đây chính là cảnh giới Ngũ phẩm đại nho. Cần phải lập thư thì mới có thể trở thành Đại nho. Hơn nữa tuyệt đối không thể viết sách tuỳ tiện mà đó nhất định phải là những thứ có học vấn thực sự.
Tứ phẩm: Thiên địa đại Nho
Soạn thư tịch, nhận được công nhận của văn nhân trong thiên hạ, nhận được sự đồng tình của bách tính, hoặc là đạt được sự tán thành của một số người quan trọng, ví dụ như đương kim bệ hạ. Nếu như hoàng đế công nhận học vấn của ngươi, nó ảnh hưởng đến hoàng đế, vậy thì sau này khi hoàng đế là việc sẽ vì những chuyện ngươi làm mà thay đổi tâm ý, hoặc là đổi sang một cách thức khác.
Khả năng là có thể ảnh hưởng đến vô số dân chúng Đại Nguỵ. Đây chính là thành tựu đặt ra cho thiên địa đại Nho. Nếu như không nhận được sự công nhận thì cho dù ngươi có tài hoa thì cũng không có cách nào. Đương nhiên sau khi ngươi chết, sau trăm ngàn năm mà tác phẩm của ngươi nhận được sự công nhận của người trong thiên hạ, ngươi sẽ được trời đất truy phong là Thiên địa đại nho, người đời sau cũng sẽ tạc tượng cho ngươi.
Tam phẩm: Bán Thánh
Lập học phái! Ngươi làm ra thư tịch, xây dựng một học phái hoặc là ngươi sáng lập nên một học phái khác. Đương thời sẽ có ảnh hưởng cực lớn, chí ít thì có một nhóm người đọc sách chính là học sinh của ngươi, cứ như vậy thì ngươi có thể trở thành Bán Thánh.
Đương nhiên còn có một biện pháp khác, đó chính là làm rạng rỡ học vấn của các Thánh nhân, và trên cơ bản thì tất cả Bán Thánh đều như vậy.
Chỉ có điều có rất ít Bán Thánh vẫn còn sống. Phần lớn là sau khi chết mấy trăm năm thậm chí là ngàn năm mới có thể trở thành Bán Thánh.
Có điều hiện tại vẫn có Bán Thánh, ở ngay trong Văn cung Đại Nguỵ. Chỉ có điều đến cảnh giới này rất có thể họ phải dựa vào linh dược để kéo dài tính mạng, đối với đương thời thì chỉ sợ là có rất nhiều người nghĩ rằng bọn họ đã ra đi.
Bình thường thì Bán Thánh cũng không xuất hiện, nên nếu thật sự mất đi thì cũng không có ai biết được, vương triều sẽ phong tỏa hết tất cả tin tức. Dù sao thì đối với yêu ma mà nói thì Bán Thánh vô cùng kinh khủng. Một yêu ma Nhị phẩm khi đứng trước mặt Bán Thánh cũng chỉ như con sâu cái kiến.
Nhị phẩm: Á Thánh
Nó rất gần với cảnh giới của thánh nhân, những gì học được có ảnh hưởng cực sâu với xã hội đương thời, tất cả người đọc sách trong thiên hạ, bách tính trong thiên hạ, và cả thiên hạ đều bị ảnh hưởng. Những người tin phục bảy tám phần vào sở học này có thể ảnh hưởng đến ba đời.
Đây chính là Á Thánh, thế nhưng bình thường thì trước sau năm ngàn năm không thể sinh ra tân thánh.
Nếu như có thể dưỡng ra một vị Thánh nhân, sau khi hắn chết được năm ngàn năm thì không thể nào có một thánh nhân mới sinh ra, ngay cả Á Thánh cũng không thể. Thử hỏi, nếu như ngươi là một người đọc sách, bày ra trước mặt mình chính là sở học của Thánh nhân, và còn một người nhìn rất có đạo lý, nhưng hiện tại đối phương chỉ có học vấn là một vị Thiên địa đại Nho.
Xin hỏi, ngươi sẽ chọn gi?
Không nghi ngờ gì nữa, ngươi sẽ chọn học tập học vấn của thánh nhân rồi. Mặc dù thiên địa đại Nho đúng là xa vời không thể với tới, thế nhưng so với thánh nhân thì vẫn chênh lệch nhiều lắm.
Cũng chính vì uy vọng của Thánh nhân ít nhất qua năm ngàn năm mới có thể dần dần tan biến, nên lúc này thánh nhân mới sẽ được sinh ra. Đương nhiên, đây chỉ là lý luận.
Bởi vì thường thường vạn năm cũng không gặp một tôn thánh.
Còn về nhất phẩm cuối cùng.
Văn thánh.
Người đọc sách đứng đầu trong thiên hạ, áp đảo đứng trên cả hoàng quyền, áp đảo bên trên hết tất cả, tám phương hành lễ, chúng sinh tôn kính.
Hạo nhiên chính khí nuôi dưỡng trời đất, ở cảnh giới này không còn gì để nói, không còn lời để hình dung. Tất cả những thứ không thể tưởng tượng nổi chính là Văn thánh.