Thứ hai, có người biết được nhược điểm của ta, đi uy hiếp Trương Nam Thiên, vậy thì tại sao Trương Nam Thiên không chạy trốn trước? Một hai phải đi tu luyện dị thuật? Diệt trừ tận gốc đối phương? Nếu thật sự là như thế, vậy có thể bỏ qua khả năng Trương Nam Thiên là Bạch Y Môn.
Đã là người của Bạch Y Môn rồi, trực tiếp để Bạch Y Môn đi xử lý loại người này không phải là ổn rồi sao?
Khả năng: Thực lực của đối phương rất mạnh, là người triều đình, thân phận không thua kém hắn.
Thứ ba, vì sao Trương Nam Thiên không chạy trốn? Mặc dù thân phận đối phương không thua kém gì bản thân, thực lực cũng mạnh hơn, vậy cùng nhau chia của, cùng lắm thì bản thân lấy ít hơn một chút, chỉ cần bảo vệ sinh mệnh, tất cả vẫn còn hy vọng, cùng lắm mỗi người một nửa, chia ba bảy cũng không khó chấp nhận, chỉ là hơi khó chịu một chút, nhưng ít nhất kéo ngươi nhúng chàm rồi, về sau có thể kiềm chế lẫn nhau.
Khả năng: Đối phương muốn toàn bộ, hoặc là chín phần, nói cách khác Trương Nam Thiên không cần phải cá chết lưới rách, mạo hiểm tu luyện dị thuật như vậy.
Nhưng mà bụng to như thế nào cũng không đến mức muốn nuốt trọn vậy chứ? Trực tiếp đòi chín phần? Ngân lượng người ta tham ô, ngươi há mồm đòi chín phần, ai mà chịu cho được?
Nếu thiệt tình muốn hợp tác, chia đôi, bốn sáu, hoặc là bảy ba đều còn hiểu được, ba bảy đã là cực hạn rồi. Ỷ lại vào việc bản thân nắm giữ nhược điểm của đối phương, nhưng hậu quả của việc đòi phân chia ba bảy chính là sau này sẽ bị người ta gây rối.
Cho nên cách thích hợp nhất chính là chia đôi, mỗi người một nửa, ngươi mười triệu lượng, ta mười triệu lượng, xảy ra chuyện thì cùng nhau chạy, cũng tiện giúp đỡ lẫn nhau.
Nhưng dựa theo kịch bản của Trương Nam Thiên, hẳn là không thể thương lượng, cái giá mà đối phương đưa ra quá cao.
Đương nhiên cũng có một khả năng, đó chính là Trương Nam Thiên giả vờ đồng ý, nhưng trên thực tế lại lén đi tu luyện dị thuật.
Nhưng còn một vấn đề.
Tại sao phải mạo hiểm như vậy, ngươi nói xem, tu luyện dị thuật cũng đã rất nguy hiểm đến tính mạng rồi, huống hồ còn thêm một linh quả.
Gần như chết chắc rồi.
Có một chiến lược đầu tư nổi tiếng có thể áp dụng vào câu chuyện này.
Cho ngươi một cái nút, ngươi ấn một lần có thể nhận được một trăm triệu, nhưng có xác suất 0,01% ngươi sẽ trực tiếp tử vong.
Đa số mọi người sẽ lựa chọn ấn một lần, dù sao trong mắt bọn họ xác suất 0,01% có thể xem như cực thấp rồi, gần như không thể chết, nhưng nếu thắng thì sẽ thắng một trăm triệu.
Nhưng mà 99% kẻ có tiền, bọn họ sẽ không ấn cái nút này, bởi vì cho dù là 0,01% nguy hiểm chí mạng, bọn họ cũng không dám đi xử lý.
Có thể nói là sức hấp dẫn của một trăm triệu đối với bọn họ không lớn.
Hai mươi triệu lượng tiền bẩn đối với Trương Nam Thiên, cho dù là ba phần vẫn tiêu xài cả đời không hết, chỉ cần là người có chút lý trí sẽ cắn răng đồng ý nhận ba phần, nếu nhận được năm phần thì quả thực là niềm vui bất ngờ.
Trả thù hay không trả thù là chuyện sau này, ít nhất sẽ không gấp gáp đi tu luyện dị thuật như vậy chứ?
Nếu đối phương cứ đòi chín phần, thậm chí độc chiếm toàn bộ, vậy thì tại sao người này lại tham lam như thế? Đây không phải là ép người ta trở mặt sao?
Cho nên trong việc này có ẩn tình khác.
Không, không phải có ẩn tình khác, mà là điểm đáng ngờ ghi chép đầy trên trang giấy.
Hứa Thanh Tiêu nghiêm túc xem xét hồ sơ hết lần này đến lần khác, hắn muốn ra chi tiết bị bản thân bỏ qua.
Một lần, ba lần, năm lần, mười lần, hai mươi lần.
Một canh giờ, hai canh giờ.
Ước chừng Hứa Thanh Tiêu đã xem suốt hai canh giờ, rốt cuộc hắn phát hiện một chi tiết bị bỏ qua.
“Năm người phá án này, lúc vừa mới bắt đầu tra án đều đưa ra quan điểm tương ứng, tìm được sơ hở trong nháy mắt. Nhưng mỗi người phá án đều có cách giải thích cho nghi vấn bọn họ đặt, bọn họ đang che giấu cái gì.”
Trong phút chốc, Hứa Thanh Tiêu nhìn chằm chằm vào năm phần hồ sơ.
Ngươi phá án trong năm phần hồ sơ đầu tiên đều có lập luận chặt chẽ, logic rõ ràng, có thể lập tức giải thích được quan điểm của bản thân.
Phần đầu tiên như vậy, Hứa Thanh Tiêu không cảm thấy cái gì.
Phần thứ hai như vậy, Hứa Thanh Tiêu cũng không cảm thấy cái gì.
Nhưng phần thứ ba, thứ tư và thứ năm đều là một kịch bản giống nhau y đúc, hơn nữa đều là cách nhau hơn mười ngày.
“Có người đang uy hiếp bọn họ!”
Đột nhiên, Hứa Thanh Tiêu nghĩ tới một khả năng, trong quá trình năm người này phá án, thật sự đã tra được một vài vấn đề, nhưng khi tiếp tục tiến hành điều tra lại gặp phải trở ngại, bọn họ liền thay đổi cách nói.
“Người đâu!”
Hứa Thanh Tiêu mở miệng.
Quyển lại ở bên ngoài lập tức tiến vào.
“Hứa đại nhân, sao vậy?”
Quyển lại hơi sợ hãi nói.
“Triệu tập năm người này tới Hình bộ.”
Hứa Thanh Tiêu lấy ra hồ sơ, giao cho đối phương.
Người đối diện lập tức tiếp nhận hồ sơ, cũng không suy nghĩ nhiều, trực tiếp đi đến kho công văn, trước tiên tìm kiếm tư liệu thông tin của bọn họ, sau đó lại triệu tập bọn họ tới Hình bộ.
Mười lăm phút sau, Quyển Lại trở lại.
Cầm theo năm phần hồ sơ, đồng thời trên mặt lộ vẻ ngại ngùng.
“Đại nhân, thuộc hạ mang đến hồ sơ thuộc về năm người này.”
“Chỉ là phỏng chừng không thể triệu tập được năm người này.”
Đối phương cười khổ nói.
“Không triệu tập được? Vì sao?”
Hứa Thanh Tiêu hỏi.
“Bốn người sau đều đã chết, người đầu tiên điên rồi.”
Quyển lại cười khổ nói.
“Đã chết? Điên rồi?”
Hứa Thanh Tiêu hơi chặc lưỡi, hắn thật sự không ngờ kết quả lại như thế này.
Không phải Hứa Thanh Tiêu không nghĩ tới kết quả này, nhưng Hứa Thanh Tiêu không tin vào kết quả này.
Việc này không phải rõ ràng cho người khác biết chuyện này có quỷ rồi sao, toàn bộ năm người tự tay phá án đã chết, gần như là chỉ vào mũi Hình bộ nói, các ngươi tốt nhất đừng điều tra chuyện này.
Hừm.
Hứa Thanh Tiêu mở ra hồ sơ của năm ngươi, hắn lập tức tập trung tất cả tinh thần vào vụ án này.
Lý Kiến Toàn, Trương Vọng, Trần Khang, Lý Quân, Chu Bách.
Hồ sơ của năm người được mở ra, Hứa Thanh Tiêu nghiêm túc xem xét.
【 Lý Kiến Toàn 】
Võ Nguyên năm thứ bốn mươi bảy, mùng ba tháng ba, bởi vì phá án quá cấp tiến, bị kẻ địch ám toán, đánh chưởng vào đỉnh đầu, hôn mê mấy tháng, khi tỉnh lại đã thành ra điên khùng.
【 Trương Vọng 】
Võ Nguyên năm thứ bốn mươi chín, mùng bảy tháng mười, thi uống một trăm vò rượu với người khác, chết vì say xỉn ở Hồng Hương Lâu.
【 Trần Khang 】
Võ Nguyên năm thứ năm mươi mốt, mùng hai tháng giêng, nhiễm bệnh phổi, hết thuốc cứu chữa, chết trong nhà.
【 Lý Quân 】
Vay nợ mấy ngàn lượng cờ bạc, vì để trả nợ cờ bạc, bắt cóc viên ngoại và phú thương ở địa phương, bị bắt tại trận, mùng năm tháng hai Võ Nguyên năm thứ năm mươi hai bị Hình bộ bêu đầu thị chúng.
【 Chu Bách 】
Thông dâm với người khác, bị bắt tại trận, dưới tình thế cấp bách, ngộ sát người khác, mùng năm tháng bảy Võ Nguyên năm thứ năm mươi hai bị Hình bộ bêu đầu thị chúng.
---