Năm phần hồ sơ xuất hiện ở trước mặt, nguyên nhân chết cũng được giải quyết xong xuôi.
Một người bị thương ở phần đầu, trở nên điên điên khùng khùng, bốn người còn lại say rượu chết, nhiễm bệnh phổi, bắt cóc phú thương viên ngoại, thông dâm giết người, bị Hình bộ bêu đầu thị chúng.
Cách chết không có gì kỳ quặc, đấu rượu trăm vò, không chết cũng tàn.
Nhiễm bệnh phổi cũng không phải không có khả năng.
Còn về cái chết của hai người sau cũng có vẻ hợp lý, là bị Hình bộ xử quyết, quang minh chính đại.
Nhưng Hứa Thanh Tiêu không ngốc.
“Lấy hồ sơ của những người này mang tới đây.”
Hứa Thanh Tiêu mở miệng, hắn muốn xem hồ sơ của mười bốn người còn lại.
Người đối diện không dám lề mề, lập tức đi đến kho công văn.
Lại là mười lăm phút sau, đối phương mang hồ sơ tới, đặt trước mặt Hứa Thanh Tiêu.
Hứa Thanh Tiêu xem từng phần hồ sơ
Quả nhiên không ngoài dự liệu, mười bốn người đúng là không một ai xảy ra chuyện, còn đang sống sờ sờ.
Ơ, không đúng, cuối cùng có một người chết, người này công kích sai lầm trong quá khứ của Võ Đế khi bắc phạt, sau đó bị chém đầu thị chúng.
Cái chết này rất bình thường, Võ Đế lúc tuổi già đã chết rất nhiều người, cũng liên lụy rất nhiều người.
Võ Đế tại vị tròn năm mươi ba năm.
Nói cách khác Chu Bách bị bêu đầu thị chúng vào năm tháng trước khi nữ đế đăng cơ.
Có vấn đề.
Có vấn đề.
Có vấn đề rất lớn.
“Hai mươi triệu lượng bạc trắng.”
“Phủ quân Trương Nam Thiên.”
“Năm người phá án, không chết thì cũng bị điên.”
“Đây là một cảnh cáo, cũng là một thái độ.”
“Có người mong muốn vụ án này bị đóng mãi mãi, không muốn bất kỳ ai tiếp tục điều tra.”
Toàn bộ manh mối bị chặn đứt, hơn nữa sự tình cũng đã trôi qua hơn mười năm, hiện tại muốn điều tra lại rất khó, nếu trôi qua thêm mười năm hai mươi năm thì càng không thể điều tra rõ vụ án này.
“Muốn tra ra tiền bẩn.”
“Nhất định phải bắt được kẻ chủ mưu phía ra.”
“Nếu không vĩnh viễn đừng hòng tra ra tiền bẩn được cất giấu ở nơi nào.”
Hứa Thanh Tiêu hiểu rõ đạo lý này.
Hắn ngồi trầm tư trong phòng chủ sự.
Nhưng một lát sau, trong mắt Hứa Thanh Tiêu bỗng nhiên lóe sáng.
“Không đúng!”
“Không đúng!”
“Phần hồ sơ này, bệ hạ và từ trên xuống dưới Hình bộ đều đã xem qua, thậm chí trong Lục bộ cũng có người xem qua.”
“Ta có thể nghĩ đến điểm này, không thể nào đám người này lại không nghĩ ra.”
“Đặc biệt là người của Hình bộ, thậm chí bọn họ đã đoán được vài kẻ hiềm nghi rồi.”
“Nhưng tại sao bọn họ không tiếp tục điều tra?”
“Bọn họ không dám tiếp tục điều tra, địa vị của ngươi liên can đến vụ này nhất định rất cao, cao đến mức Lục bộ không dám đụng đến.”
“Thậm chí Võ Đế lúc già cũng không dám tiếp tục điều tra, hoặc vì củng cố đại cục, ông ta không thể điều tra!”
“Lục Bộ không dám điều tra! Võ Đế không muốn điều tra!”
“Tại sao hiện tại lại giao việc này cho ta?”
Hứa Thanh Tiêu nhăn chặt mày, từng suy nghĩ lướt qua trong đầu.
“Hình bộ muốn ta ăn không ngồi rồi, cho nên giao việc này cho ta, là muốn cố ý bắt nạt ta.”
“Còn bệ hạ là bởi vì việc ta đại náo Hình bộ nên để ta điều tra rõ việc này, từ đó lấy công chuộc tội.”
Hứa Thanh Tiêu bắt đầu suy luận.
Phần hồ sơ này đã không còn là củ khoai lang phỏng tay rồi, liên can quá nhiều thứ, tuyệt đối vượt quá tưởng tượng của mình.
Bản thân không nên nhận, cũng không thể đi nhận.
Người mà Lục bộ cũng không dám động, mình động vào được sao?
Thật sự không sợ chết sao?
Có lý đi khắp thiên hạ không sai, nhưng vấn đề là, trước khi người tìm được lý lẽ, xử lý ngươi luôn không phải là được rồi sao?
“Đợi đã!”
Giờ khắc này Hứa Thanh Tiêu hoàn toàn hiểu thấu rồi.
“Ta tới Hình bộ, là do bệ hạ an bài.”
“Về lý thì nên đi Lễ bộ, hoặc Công bộ, nha môn thanh thủy, tư lịch vài năm cũng được, ở không cũng được nốt.”
“Không thể để cho ta đến Hình bộ, nếu thật sự muốn phát huy tài năng của ta thì nên để cho ta đi Hộ bộ, phát triển kinh tế Đại Ngụy.”
“Người trong thiên hạ đều hiểu lầm văn chương của ta là văn nghị luận, nhưng bệ hạ là người rõ ràng nhất.”
“Đầu tiên bà là sắp xếp ta đi Lại Bộ, tất nhiên đại thần cả triều sẽ không đồng ý, cho nên bệ hạ lấy lui làm tiến, an bài ta vào Hình bộ, nhưng bệ hạ vàng hiểu rõ một đạo lý, Hình bộ Thượng thư khẳng định sẽ gây khó dễ cho ta.”
“Cho nên bệ hạ đã dự đoán được Hình bộ Thượng thư sẽ giao phần hồ sơ này cho ta.”
“Thậm chí nàng cũng dự đoán được, ta nhất định sẽ đại náo Hình bộ, cho nên đây là vì sao ta trượng hình quan viên trên dưới Hình bộ, chỉ có lúc trượng hình Thượng thư, mới tuyên ta vào cung.”
“Đại náo Hình bộ, để ta trút giận, làm dịu lửa giận trong ta.”
“Đến thời khắc mấu chốt thì đi ngăn lại, bảo toàn thể diện cho Hình bộ Thượng thư, thấy đến thời điểm thích hợp liền bảo dừng không để tới mức trở mặt hoàn toàn.”
“Hình bộ Thượng thư lửa giận bừng bừng, tất nhiên sẽ gây chuyện với ta, mà bệ hạ để cho ta điều tra vụ án này, dập tất sự căm phẫn của mọi người.”
“Nhìn như đang thiên vị, trên thực tế bệ hạ muốn cho ta tiếp nhận vụ án này.”
“Nàng muốn bắt được kẻ chủ mưu phía sau.”
Hứa Thanh Tiêu thông suốt rồi.
Từ thời khắc bản thân thượng triều, thậm chí từ khi bản thân được bệ hạ tuyên vào kinh thành, nàng ta cũng đã nghĩ tới bước này.
Tốt!
Đúng là tốt ghê.
Lời của cổ nhận đúng là không lệch đi đâu được.
Chơi với vua như đùa với hổ.
An bài một chức vị cỏn con thế mà lại tính kế với Lục bộ và tất cả mọi người, mỗi người mỗi việc, nữ đế đều đã nghĩ tới, hơn nữa tất cả mọi người đều làm việc theo từng bước tính của bà ta.
Con người này rốt cuộc là yêu nghiệt phương nào.
Nghĩ đến giờ phút này, Hứa Thanh Tiêu câm nín rồi.
Câm nín triệt để luôn.
Qua một lúc lâu sau, Hứa Thanh Tiêu đánh sượt một hơi thật dài.
Vụ án này phải điều tra ra toàn bộ đầu đuôi ngọn ngành rồi.
Hơn nữa bản thân sẽ không gặp phải bất kỳ nguy hiểm nào, nói đúng hơn thì, chính mình cũng không sợ có nguy hiểm gì.
Bởi vì vụ án này là nữ đế muốn điều tra, vậy thì không thể nào nàng ta để cho người khác cản trở.
Mọi trở ngại trước mặt vị hoàng đế này đều không là cái đinh gì.
“Là tra án và cũng là bệ hạ đang thử thách ta.”
Đồng thời Hứa Thanh Tiêu còn hiểu rõ một việc khác.
Nếu bản thân thực sự tiếp nhận vụ án này, khẳng định sẽ phải làm chút chuyện, vừa đe dọa vừa dụ dỗ, quyền lực tiền tài sắc đẹp. Nếu bản thân cũng giống như năm người phía trên, bị người ta mua chuộc, hoặc bị người ta đe dọa, vậy thì kết cuộc của bản thân cũng chả tốt lành gì.
Sớm hơn nửa bước.
Hứa Thanh Tiêu có chút may mắn, bản thân đã nhìn thấu mọi việc sớm hơn nửa bước.
Nếu chờ đến khi bản thân ngây ngốc hiểu ra trong quá trình phá án, có khả năng phiền toái đã đến rồi.