Nữ đế đang thử thách mình, một là năng lực làm việc, thứ hai có thể dốc sức vì nàng hay không, nếu năng lực làm việc không ổn, nhưng lại trung thành và tận tâm với bệ hạ thì kiếm được một công việc ổn định.
Nếu năng lực làm việc rất tốt, nhưng không dốc sức vì nàng, vậy thì nguy to.
Nếu năng lực bình thường, còn không dốc sức vì nàng, phỏng chừng chính là chỉ có thể ở lại nha môn thanh thủy cả đời.
“Ôi triều đình.”
“Thật sự là làm người ta mê đắm, lại làm người ta hãi hùng khiếp vía.”
Hứa Thanh Tiêu tự nhủ thầm, nhưng ánh mắt lại tràn ngập sự kiên nghị.
Tuy rằng đã đoán trễ ý nghĩ của nữ đế.
Nhưng về tình có thể tha thứ, dù sao bản thân vừa mới vào triều đình, có thể đoán được trước nửa bước đã khá lắm rồi.
Nói một câu khó nghe, chỉ sợ Lục bộ Thượng thư chắc là cũng vừa mới nhận ra nhỉ?
Nghĩ đến đây, Hứa Thanh Tiêu đứng dậy đi ra khỏi Hình bộ.
Tan tầm, đi tản bộ.
Mà cùng lúc đó.
Trong Văn Cung Đại Ngụy.
Tả thừa tướng Trần Chính Nho ngồi ở bên trái, theo thứ tự đi xuống chính là Lễ Bộ Thượng thư Vương Tân Chí.
Hộ Bộ Thượng thư Cố Ngôn ngồi ở bên phải, Hình bộ Thượng thư Trương Tĩnh theo thứ tự đi xuống.
Trong Văn Cung, vô cùng an tĩnh.
Trần Chính Nho gọi bọn họ tới, lại rề rà không nói, làm mọi người có chút tò mò.
Nhưng ba người đều là Thượng thư, vẫn có phần khôn khéo.
Cũng chính vào lúc này.
Trần Chính Nho cất giọng.
“Chư vị, Đại Ngụy sắp xảy ra chuyện.”
Trần Chính Nho lên tiếng, ngữ khí bình tĩnh nói.
Trong phút chốc, ba người chợt biến sắc.
“Là Hứa Thanh Tiêu sao?”
Trương Tĩnh nhíu mày hỏi.
“Cũng không phải.”
Trần Chính Nho lắc lắc đầu, trả lời.
“Vậy là chuyện gì?”
Cố Ngôn nhíu mày nói.
“Vụ án chẩn tai phủ Bình Khâu.”
Trần Chính Nho chậm rãi mở miệng, nói ra bảy chữ.
Trong nháy mắt, mọi người lại chợt biến sắc.
“Hứa Thanh Tiêu tra không ra.” Nhưng Hình bộ Thượng thư Trương Tĩnh lắc lắc đầu, phản ứng đầu tiên chính là như thế.
Nhưng mà giọng Cố Ngôn vang lên.
“Mắc lừa rồi.”
Ánh mắt hắn ta lộ vẻ kinh ngạc, gần như sau khi Trần Chính Nho nói ra những lời này, hắn liền nháy mắt hiểu ra mọi chuyện.
“Mắc lừa rồi?”
“Mắc lừa cái gì mới được?”
Trương Tĩnh nhíu mày chặt hơn, hôm nay hắn bị tức đến hôn mê, đầu óc thật sự có chút không linh hoạt.
“Bệ hạ để Hứa Thanh Tiêu nhậm chức Lại Bộ, lấy lui làm tiến, cuối cùng sắp xếp đến Hình bộ.”
“Ta đây còn tưởng rằng bệ hạ chỉ coi trọng Hứa Thanh Tiêu, lại không ngờ rằng bệ hạ đã tính toán một kế hoạch to như thế.”
Cố Ngôn mở miệng, một câu hắn ta nói ra khiến Trương Tĩnh và Vương Tân Chí bừng tỉnh đại ngộ trong tức khắc.
Hai người ngồi ở một bên, chấn động đến mức câm lặng.
Trước đó bọn họ còn thấy khó hiểu, nhưng Hộ bộ Thượng thư Cố Ngôn đã nói đến nước này.
Không thể nào bọn họ không nghĩ ra.
“Bệ hạ, đúng là khôn ranh như yêu ma.”
Vương Tân Chí cất giọng âu sầu cảm khái, dùng một việc cỏn con như thế chơi đùa Lục bộ xoay vòng vòng không nói, còn đưa tay mưu đồ chuyện này.
“Một cục đá hạ ba con chim!”
Nhưng mà Trần Chính Nho tiếp tục mở miệng, thanh âm có chút cảm khái.
“Thử thách tài trí của Hứa Thanh Tiêu, bắt được kẻ chủ mưu phía sau, chèn ép quyền lực của Hình bộ, một chiêu này của bệ hạ, lấy nhỏ trị lớn, một cục đá hạ ba con chim, đúng là mưu mô cực kỳ, Cố mỗ hổ thẹn không bằng.”
Cố Ngôn nháy mắt hiểu ra hàm ý trong bốn chữ của Trần Chính Nho.
Dùng việc nhỏ như vậy đạt được ba mục đích, hơn nữa tiến thoái một cách tự nhiên, có thể nói là mưu lược tới ngưỡng cực hạn rồi.
Hứa Thanh Tiêu tra án, nếu thật bắt được kẻ chủ mưu phía sau, nếu dẫn tới phiền toái cực lớn, sẽ có thể để Hứa Thanh Tiêu tạm ngừng điều tra, cùng trao đổi lợi ích với đối phương.
Đồng thời thử thách tài năng của Hứa Thanh Tiêu, nếu Hứa Thanh Tiêu ăn hối lộ, bao che phạm nhân, có thể trực tiếp trục xuất, nếu Hứa Thanh Tiêu cương trực công chính, còn dốc sức vì bệ hạ, sẽ được trọng dụng.
Hơn nữa sắp xếp người của Công bộ vào Hình bộ, chỉ cần mỗi điểm này thôi, đối với nữ đế mà nói cũng đã là thắng rồi.
“Kẻ chủ mưu phía sau vụ án này liên can quá lớn, tiên đế cũng có vẻ chiếu cố, bệ hạ tra rõ án này, có thể dẫn đến một vài… chấn động hay không?”
Lễ bộ Thượng thư Vương Tân Chí mở miệng, trong ngữ khí tràn ngập sự lo lắng.
“Không nhất định, ta đây cũng chỉ là suy đoán kẻ chủ mưu là ai, không nhất định sẽ là hắn, chỉ cần không phải người đó thì bất kể là kẻ nào đi chăng nữa, đều sẽ không dẫn đến đại sự.”
Trương Tĩnh lập tức mở miệng.
Bọn họ không biết là xem xét hồ sơ này bao nhiêu lần, bọn họ biết rõ nhiều chuyện hơn Hứa Thanh Tiêu.
Thậm chí đã biết ba người là nghi phạm rồi.
“Bất kể có phải hay không, cần phải chuẩn bị kỹ cãng, phòng ngừa tất cả biến cố.”
Trần Chính Nho mở miệng, hắn mặc kệ là ai, phòng bị tương lai không hề sai.
“Ừ!”
Ba người gật gật đầu.
Trần Chính Nho lại thầm tự nhủ.
“Hy vọng đừng nhanh quá.”
Hắn lẩm bẩm, còn ba vị Thượng thư có vẻ có chút trầm mặc.
Bọn họ hiểu hàm ý trong câu này của Trần Chính Nho.
Giờ này khắc này.
Trong kinh thành.
Sau khi Hứa Thanh Tiêu đi ra từ Hình bộ, liền đi dạo quanh kinh thành, xem như giải sầu, cũng là đang tự suy ngẫm vài việc.
Chuyện hôm nay, cần phải từ từ tiếp thu.
Chỉ là trong lúc Hứa Thanh Tiêu tùy tiện đi dạo.
Một thứ, nháy mắt thu hút chú ý của Hứa Thanh Tiêu.
Một đóa đào hoa.
Nói đúng hơn là một đóa thật lớn đào hoa, được đúc từ một cục đá, bên trên sơn màu hồng nhạt.
Giống y đúc… hoa đào trên thư của Bạch Y Môn.
Nhìn kiến trúc có biểu tượng hoa đào, Hứa Thanh Tiêu bỗng cảm thấy có chút cảm giác đi mòn giày sắt tìm chẳng thấy, đến khi đạt được chẳng tốn công.
Giờ khắc này, Hứa Thanh Tiêu cuối cùng đã biết được ý nghĩa phong thư của Bạch Y Môn.
Chính là hẹn bản thân đến đây gặp mặt.
Chỉ là Hứa Thanh Tiêu không nghĩ nhiều, xoay người rời đi.
Nguyên nhân không gì khác ngoài việc trong thời khắc mấu chốt này, nói một câu không dễ nghe, khắp nơi đều có người theo dõi mình.
Bệ hạ đã hạ chỉ, để chính mình tiếp nhận vụ án cứu tế phủ Bình Khâu, tạm thời không nói kẻ chủ mưu có đến gây chuyện với mình hay không, Lục bộ cũng sẽ phái người theo dõi chính mình.
Nếu là lúc này đi theo gặp mặt môn đồ Bạch Y Môn chính là chịu chết.
Còn nữa dù sao đã kéo dài thời gian như vậy rồi, không bằng cứ kéo thêm, việc này cũng không quan trọng.
Xoay người rời đi.
Hứa Thanh Tiêu về tới học đường, đám Dương Hổ đã chờ ở đây từ lâu, không nói thêm gì, Hứa Thanh Tiêu giao cho bọn họ lệnh bài thân phận của họ, rồi sau đó chỉ để lại một câu.
“Ta phải phá án, mấy ngày nay phải chuẩn bị bôn ba một chuyến, là vụ án lớn đó.”
Sau khi nói xong câu này, sáu người nhìn nhau, ngay sau đó trong ánh mắt tràn ngập sự kích động.