Người Đọc Sách Đại Ngụy ( Dịch Full )

Chương 299 - Chương 299: Thủ Đoạn Phá Án Độc Đáo Của Hứa Thanh Tiêu, Thời Hạn Đã Đến, Cả Nước Quan Tâm! (4)

Chương 299: Thủ Đoạn Phá Án Độc Đáo Của Hứa Thanh Tiêu, Thời Hạn Đã Đến, Cả Nước Quan Tâm! (4)

Trong trường học.

Giọng của Hứa Thanh Tiêu dần vang lên.

“Lá xách rửa sạch sẽ một chút, rửa nhẹ tay thôi, đừng mạnh tay quá, còn nữa người thấm hút hết chưa?”

“Ruột vịt cũng phải rửa sạch sẽ, nếu có chút xíu mùi hôi nào thì người đi về luôn đi.”

“Dương Hổ, xắt bỏ bớt phần rau bị héo, mấy lá rau đều phải thật sạch sẽ, chúng ta đang làm vụ án lớn đừng có mà qua loa.”

“Đúng rồi, Lý Kiện Lý Khang, hai người các ngươi đi lấy huyết vịt lại đây, nhớ thêm chút sữa bò, không cần quá nhiều, một chút là được rồi, như vậy huyết vịt vừa đủ độ mềm.”

Hứa Thanh Tiêu cất giọng, dặn dò mọi người.

Đám người Dương Hổ gật gật đầu, cười trả lời, nhưng trong mắt lại tràn ngập vẻ nghi hoặc vô cùng.

Bọn họ ngó xuống đồ vật trong tay, thật sự khó có thể xem việc này quan trọng như phá án.

Nhưng hết cách, Hứa Thanh Tiêu nói sao, bọn họ liền làm vậy.

Không bao lâu sau, tất cả thức ăn đều dược dọn lên, Hứa Thanh Tiêu cũng gọi mọi người bắt đầu ăn.

Đầu tiên cho một mâm huyết vịt vào nồi, ngay sau đó đó là các loại thức ăn mặn, lại thêm một mâm thịt dê, châm thêm vài cục than gia tăng độ lửa.

Hứa Thanh Tiêu đợi một hồi, liền vớt thịt dê ra bắt đầu ăn uống thỏa thích.

Trong lúc Hứa Thanh Tiêu bảo mọi người thưởng thức mùi vị khác biệt của nước chấm, không hề có chút xíu cảm giác nóng vội và nguy cơ, làm người ta càng cảm thấy cổ quái.

“Đại nhân, không phải chúng ta đang phá án sao? Sao vẫn còn lòng dạ ăn uống ở đây như thế này?”

Dương Hổ mở miệng, hắn thật sự nhịn không được dò hỏi, không phải có ý gì khác, trước đó Hứa Thanh Tiêu nói muốn phá một vụ án lớn, hắn đã mài đao soàn soạt, buổi tối hôm trước nằm ngủ, đều mơ thấy bản thân phá được án, đi lên đỉnh cao nhân sinh.

Nhưng không ngờ rằng hai ngày nay chạy đông chạy tây, thế nhưng chỉ là vì ăn một nồi lẩu cù lao?

Nói thật trước hôm này, thậm chí hắn đã cho rằng những thứ được mua về, đều là thứ cần thiết cho việc phá án, tuy rằng cổ quái, nhưng càng cổ quái hắn càng cảm thấy rất có tương lai.

Kết quả không ngờ chỉ vì một nồi lẩu mà thôi.

Cho nên hắn có chút không nhịn được.

Lời này vừa nói, năm người còn lại cũng không nhịn được nhìn về phía Hứa Thanh Tiêu, trong lòng bọn họ cũng có nghi hoặc giống như Dương Hổ.

Lúc này, Hứa Thanh Tiêu lau vết mỡ dính trên miệng, rồi sau đó vô cùng nghiêm túc nói.

“Các ngươi đó, tư duy bị cứng nhắc rồi.”

“Ta hỏi các ngươi, vụ án chúng ta đang làm có lớn không?”

Hứa Thanh Tiêu hỏi như thế.

“Lớn.” Mọi người gật gật đầu, trực tiếp trả lời nói.

Liên quan đến hai mươi triệu lượng bạc trắng mà không lớn sao? Bọn họ phá án ở phủ Nam Dự, vụ án vượt qua một ngàn lượng bạc trắng, đều coi như là đại án, huống chi là hàng chục triệu.

“Vậy loại vụ án như thế này có khó điều tra không?”

Hứa Thanh Tiêu lại hỏi lần nữa.

“Khó.” Mọi người vẫn trực tiếp.

“Vậy vụn án khó tra như thế, có thể dùng phương pháp bình thường để phá giải không?”

Hứa Thanh Tiêu tiếp tục hỏi, đồng thời bỏ một miếng lá xách vào nồi.

“Không thể.”

Mọi người có vẻ hơi thật thà.

Nếu vụ án này có thể dùng phương pháp bình thường để phá giải, vậy thì mọi người đều có thể phá giải, còn trở thành nghi án được sao?

“Vậy là đúng rồi, đã không thể dùng lẽ thường để giải đáp, vậy chỉ có thể dùng năng lực bất thường thôi.”

“Nói cho các ngươi biết thì các ngươi cũng không hiểu, dù sao cứ đợi một tháng sau xem đi, nhưng mấy ngày nay, ta nói cái gì, các ngươi sẽ phải làm cái ấy, hiểu chưa?”

Hứa Thanh Tiêu nói tới đây liền không tiếp tục giải thích nữa, sáu người Dương Hổ lần lượt gật đầu, sau đó lại như suy nghĩ gì đó, một lát sau Dương Báo mở miệng.

“Ta đã hiểu rời, cao, đại nhân ngài thật là cao thâm.”

Dương Báo mở miệng, có vẻ cực kỳ nghiêm túc nói.

“Sao người hiểu lẹ vậy? Nói cho ta biết với, ta thật sự không hiểu.”

Dương Báo huynh trưởng Dương Hổ thật sự là có chút không hiểu nổi, nhịn không được hỏi.

“Việc này ngươi còn không hiểu sao? Cứ như vậy, rồi thế kia, hiểu chưa? Được, nhìn bộ dạng của ngươi là biết ngươi không hiểu gì rồi, ăn trước đi ăn trước đi. Ôi, các ngươi, sao có thể làm việc với Hứa đại nhân vậy chứ, thật là không có một chút đầu óc.”

Dương Báo nói xong lời này, còn có chút cảm khái, sau đó gắp một miếng thịt để vào trong nồi.

Mọi người vừa thấy vậy, Triệu Đại Triệu Nhị lập tức ra tiếng.

“Ta đã hiểu rồi, ta ngộ ra rồi, thì ra là thế.”

“Đúng đúng đúng, hiểu rồi, hiểu rồi.”

Hai người cũng ra vẻ bừng tỉnh đại ngộ, sau đó hưng phấn vô cùng, ăn uống cũng nhiều nhiệt tình hơn nhiều.

“Không phải, các ngươi hiểu cái gì? Rốt cuộc là có ý gì?”

Dương Hổ thật sự không hiểu nổi, sao mà hai cái người này cũng hiểu rồi? Hắn nhìn ngó qua chỗ của hai người Lý Kiện Lý Khang.

Cảm nhận được ánh mắt của Dương Hổ, Lý Kiện Lý Khang có chút xấu hổ, hai người ăn ngay nói thật này cũng không hiểu.

Nhưng đều nói là hiểu rồi, nếu bọn họ nói không hiểu, chẳng phải khiến bản thân trông có vẻ rất phế vật sao? Hứa đại nhân nhìn bản thân như thế nào? Cho nên Lý Khang khẽ ho khan một tiếng, rồi sau đó hạ giọng nói.

“Kỳ thật chính là mấy điểm mấu chốt này.”

Nói xong lời này, hắn dùng ngón tay chấm chút nước trên chiếc ly, rồi sau đó vẽ ra ba điểm.

....

Ngay sau đó vẻ mặt nghiêm túc nói: “Đã hiểu chưa?”

Nói xong hai người cũng cúi đầu bắt đầu ăn gì đó, mọi người trên bàn đều ăn uống rất sung sướng, chỉ riêng Dương Hổ thật sự ăn không vô, hắn thật sự không hiểu.

Rốt cuộc là có ý gì?

Ngày hôm đó.

Thám tử của các thế lực lớn trở về phục mệnh, báo cáo lên toàn bộ những việc nhìn thấy nghe thấy hôm nay.

Trong khoảng thời gian ngắn, tất cả thế lực đều ngây ngẩn.

Văn Cung Đại Ngụy, một người nam tử đứng khom lưng, sau khi nói ra những việc nhìn thấy nghe thấy hôm nay

Hai người Trần Chính Nho cùng Tôn Tĩnh An yên lặng

Hứa Thanh Tiêu bận rộn ba ngày, lại chỉ vì một nồi lẩu, việc này có chút quái gở.

Chỉ là không đợi hai người mở miệng, người đối diện đã chậm rãi mở miệng nói.

“Đại nhân, lúc thuộc hạ đi ngang qua trường học, phát hiện bọn họ đang nhỏ to thì thầm gì đó, đặc biệt là ba người Dương Báo Triệu Đại Triệu Nhị ba người, nói là hiểu rồi hiểu rồi, còn Hứa Thanh Tiêu trông bộ dạng đã nắm chắc thắng lợi.”

“Xin đại nhân định đoạt.”

Người đối diện bổ sung thêm một vài chi tiết, chỉ là những lời này khiến Trần Chính Nho và Tôn Tĩnh An càng mông lung.

Ăn lẩu? Xử án? Còn nắm chắc thắng lợi?

Trần Chính Nho nhíu mày, hắn đang suy đoán Hứa Thanh Tiêu rốt cuộc đang làm cái gì, còn Tôn Tĩnh An mở miệng nói: “Những đồ vật mà hai hôm nay Hứa Thanh Tiêu mua, mua mỗi thứ một phần về đây.”

Tôn Tĩnh An nói như thế.

Hắn không thể nghĩ ra Hứa Thanh Tiêu đang làm cái gì, chỉ có làm lại hành vi của Hứa Thanh Tiêu, mới có thể suy đoán thử, nói cách khác, chỉ có những tin tức này thôi thì căn bản không đoán được.

“Rõ! Thuộc hạ sẽ đi làm ngay.”

Bình Luận (0)
Comment