Sách bản đẹp được làm bởi Nhân
Zalo: 0945 787 018, bán sách truyện giá rẻ
--------------------------
Người đối diện lập tức rời đi, mà lúc này Trần Chính Nho mở miệng.
“Tôn nho, ngài đã hiểu rồi sao?”
Trần Chính Nho hỏi, hắn có chút tò mò, thuận miệng dò hỏi Tôn nho.
“Hiểu được đại khái.”
Nghe thấy Trần Chính Nho dò hỏi, Tôn Tĩnh An tự dưng thấy có chút xấu hổ, hắn không biết Trần Chính Nho có ý gì, đặc biệt là vẻ mặt này của Trần Chính Nho, thoạt nhìn giống như Trần Chính Nho đã nghĩ ra điều gì.
Vì không muốn mất mặt, Tôn Tĩnh An căng da đầu trả lời nói.
“Là cái gì?”
Trần Chính Nho tiếp tục hỏi, trong ánh mắt tràn đầy sự tò mò, bởi vì hắn thật sự không hiểu Hứa Thanh Tiêu suy nghĩ cái gì.
“Khụ, nói như thế nào nhỉ, hơi có chút phức tạp, nhưng ta hẳn là đã hiểu được.”
Tôn Tĩnh An sửng sốt, hắn không ngờ Trần Chính Nho tiếp tục hỏi, vì vậy chỉ có thể tiếp tục căng da đầu giải thích.
Mà cùng lúc đó.
Trong Hình bộ.
Ba người Trương Tĩnh, Phùng Kiến Hoa, còn có Lý Viễn nghe cấp dưới hội báo, tất cả rơi vào sự câm lặng.
Đặc biệt là Trương Tĩnh, hắn đứng dậy, ngắm trăng sao ngoài trời, trong ánh mắt tràn ngập trầm tư.
Hắn nghĩ tới nghĩ lui cũng không biết Hứa Thanh Tiêu rốt cuộc đang làm cái quỷ gì.
Giọng của thuộc hạ cũng theo đó vang lên.
“Thượng thư đại nhân, thuộc hạ ở ngoài cửa nghe thấy rất rõ ràng, Hứa Thanh Tiêu nói trong một tháng nhất định có thể phá án, nắm chắc thắng lợi, thoạt nhìn rất có tự tin.”
Hắn nói như thế, những lời này càng làm cho ba người nghi hoặc.
Ăn lẩu còn có thể phá án?
Không nói cái khác, ít nhất Hứa Thanh Tiêu cũng phải ra khỏi thành một chuyến nhỉ? Đến phủ Bình Khâu xem thử? Hoặc là đi tìm nhân chứng?
Cho dù đối phương là kẻ điên, ngươi cũng phải gọi đến gặp mặt một lần chứ? Không cần làm đối phó một chút sao?
Trốn trong nhà ba ngày, chỉ để làm một nồi lẩu? Ăn no không có chuyện gì làm sao?
Nhưng lại dám nói nhất định có thể phá án?
Ngươi lấy cái gì phá án? Lấy lông gà phá án sao?
Nhưng chính vào lúc này giọng của Lý Viễn vang lên.
“Thượng thư đại nhân, ta thật sự nghĩ không ra, Hứa Thanh Tiêu này rốt cuộc đang làm cái quỷ gì, hắn rốt cuộc muốn làm cái gì?”
Lý Viễn không nghĩ ra được, bất giác lẩm bẩm tự nói.
“Đúng vậy, Hứa Thanh Tiêu rốt cuộc suy nghĩ cái gì vậy? Người này có chút quỷ dị.”
Nghe thấy giọng nói này, Trương Tĩnh nhìn ánh trăng, gần như không hề do dự đáp lời.
“Hứa Thanh Tiêu, đúng là đại tài.”
Trương Tĩnh mở miệng, vô duyên vô cớ khen một câu.
Lời này vừa nói ra, ánh mắt của Lý Viễn cùng Phùng Kiến Hoa tức khắc lộ ra vẻ kinh ngạc.
“Đại nhân, ngài?”
Bọn họ vừa nghe lời này, liền biết Trương Tĩnh đã hiểu ra gì đó.
Nhưng mà Trương Tĩnh lắc lắc đầu nói: “Không thể dùng lời, chỉ có thể hiểu ý, có một số việc, các ngươi đoán được thì đoán được, không đoán được cũng chả sao.”
Trương Tĩnh ra vẻ hơi thần bí nói, sau khi nói xong lời này, hắn tiếp tục mở miệng: “Những món đồ Hứa Thanh Tiêu đã mua mấy hôm nay, mỗi thứ mua về đây một phần.”
Nói xong lời này, Trương Tĩnh rời đi.
Đợi sau khi biến mất khỏi Hình bộ, Trương Tĩnh thở phào một hơi thật dài.
Hắn có trời mới biết Hứa Thanh Tiêu suy nghĩ cái gì, nhưng vì sao phải khen Hứa Thanh Tiêu? Cũng không phải ăn no không có chuyện gì làm, mà là hai người Lý Viễn cùng với Phùng Kiến Hoa đều không đoán được Hứa Thanh Tiêu suy nghĩ cái gì.
Bản thân mình là Thượng thư, nhất định bọn họ muốn hỏi mình.
Nếu bản thân trả lời cũng không biết, chẳng phải là khiến mình trông có vẻ cũng giống bọn đó?
Đây là vấn đề mặt mũi giữa đồng sự với nhau, cho nên Trương Tĩnh căng da đầu khen Hứa Thanh Tiêu một câu, nếu Hứa Thanh Tiêu phá không được án, cùng lắm thì lại nói một tiếng, vốn tưởng rằng hắn đoán được, không ngờ vẫn là bản quan đánh giá cao Hứa Thanh Tiêu, thật là buồn cười.
Không phải được rồi sao?
Nếu Hứa Thanh Tiêu thật sự có thể phá án, vậy chẳng phải đã thể hiện được bản thân đa mưu túc trí sao?
Dù sao, bất kể thế nào thì bản thân cũng không bị thiệt.
Chỉ là, Hứa Thanh Tiêu rốt cuộc suy nghĩ cái gì vậy? Trương Tĩnh cũng có chút thắc mắc.
Trong phủ Quốc công.
Giọng của An Quốc công cực kỳ vang dội.
“Đại tài, đại tài, đại tài, Hứa Thanh Tiêu đúng là đại tài.”
An Quốc công cười to nói, tiếng cười làm Lý Binh ở kế bên ngây ngốc.
Chỉ ăn một bữa lẩu cù lao cũng là đại tài?
Cha, chúng ta đừng có nịnh bợ kiểu này nữa.
Lý Binh đứng ở một bên, thật sự không hiểu Hứa Thanh Tiêu đang làm cái gì, nhưng phụ thân của mình lại cứ khen ngợi như thế.
Lập tức Lý Binh cảm thấy hoặc là chính mình có vấn đề, hoặc là lão cha già của mình có vấn đề.
“Lý Binh, con phải học tập người huynh đệ này của con, hiền điệt của ta, có phong thái của Hình bộ Thượng thư.”
An Quốc công gần như là mặt dày vô sỉ đi khen ngợi người ta.
Ông ta cũng không hiểu Hứa Thanh Tiêu đang làm cái quỷ gì, nhưng ông ta biết một điều chính là ngày hôm qua khen Hứa Thanh Tiêu, hôm nay còn phải tiếp tục khen.
Nếu không khen chẳng phải lộ ra bản thân đã nhìn lầm?
Còn việc thằng con trai của mình có lĩnh ngộ được gì hay không thì liên quan gì đến lão? Dù sao người làm cha không thể mất mặt trước con trai mình.
“Dạ vâng, cha, con biết rồi ạ.”
“Nhưng hài nhi vẫn là có chút ngu dốt, Hứa Thanh Tiêu rốt cuộc đang làm cái gì vậy?”
Lý Binh gật gật đầu, ngay sau đó đưa ra nghi vấn của mình.
“Ngu xuẩn!”
“Thật là ngu xuẩn.”
An Quốc công nghe xong lời này, tức khắc đứng dậy, giận dỗi mắng hai câu.
Lý Binh: “…”
“Người huynh đệ này của con là kỳ tài, vi phụ cũng lười nói cho con biết, sai người đi chuẩn bị một vài thứ dựa theo những gì Hứa hiền điệt đã mua hai hôm nay."
An Quốc Công nói tới đây, xoay người rời đi.
Ở lại cũng không có nghĩa lý gì, bởi vì ông ta không thể giải thích rõ, đơn giản không giải thích luôn.
Không chỉ có chỗ của An Quốc công, rất nhiều quốc công liệt hầu khác cũng liên tục trầm trồ khen ngợi.
Thậm chí tới ngày thứ hai, toàn bộ kinh thành bắt đầu truyền lưu vài lời bán tán cực kỳ cổ quái.
“Biết gì chưa? Hôm qua Hình bộ Thượng thư khen Hứa Thanh Tiêu là đại tài thiên cổ, vụ án cứu tế phủ Bình Khâu, chỉ sợ thật sự sẽ giải mã được chân tướng.”
“Đúng vậy, đúng vậy, không chỉ Hình bộ Thượng thư, nghe nói Tôn Tĩnh An vẫn luôn ghét bỏ Hứa Thanh Tiêu, Tôn đại nho cũng nói Hứa Thanh Tiêu sắp phá án rồi.”
“Đâu chỉ có vậy, đám người An Quốc công, Tề Quốc công, Lư Quốc công hôm qua buổi tối đột nhiên cười to, khen Hứa Thanh Tiêu đại tài.”
“Ta nói cho các ngươi biết nhé, các ngươi nhất định không được truyền ra ngoài, muội muội của một huynh đệ bằng hữu của ta, có quan hệ sâu xa với một cấp dưới của Hứa Thanh Tiêu, nàng nói Hứa Thanh Tiêu đã nắm giữ vật chứng mấu chốt vụ án này, chính là tung tích của hai mươi triệu lượng bạc trắng kia.”
“Thiệt hay giả vậy?”