“Là sự thật, ta có thể làm chứng, muội muội của huynh đệ bằng hữu, chính là nhân tình của một huynh đệ của ta, ta có thể làm chứng.”
“Việc này không hợp lý nhỉ? Bây giờ mới có ba ngày, cho dù Hứa Thanh Tiêu có là đại tài thiên cổ, nhưng vấn đề là ba ngày đã phá được án, có phải quá nhanh rồi không?”
Có người đưa ra nghi vấn, cảm thấy ba ngày đã phá được án, có hơi khoa trương, còn nắm giữ chứng cứ thực chất.
Nhưng một lời đồn khác nhanh chóng xuất hiện cho hắn ta một câu trả lời.
“Các ngươi bị ngốc à? Chuyện này, đứng sau Hứa Thanh Tiêu có người chỉ điểm.”
“Các ngươi biết người đó là ai sao? Đương kim hoàng thượng, bằng không các ngươi cho rằng, vì sao lật lại bản án này? Vì sao Hứa Thanh Tiêu dám tiếp nhận? Thật là ngu xuẩn.”
Cái này lời đồn vừa xuất hiện, trong phút chốc, bị lưu truyền trong chớp mắt, gần như tất cả bá tánh trong kinh thành đều đang bàn tán về chuyện này, đồng thời đều cho rằng sở dĩ Hứa Thanh Tiêu nhàn rỗi thảnh thơi trong ba ngày này, là bởi vì bệ hạ ở phía sau chỉ điểm cho hắn.
Đã đưa tất cả chứng cứ cho Hứa Thanh Tiêu, còn Hứa Thanh Tiêu chỉ cần chờ một tháng trôi qua, ngoan ngoãn làm bộ đối phó cho qua chuyện, đến lúc đó nên bắt ngườit thì bắt người, nên truy tìm tang vật thì truy tìm tang vật.
Lời đồn chính là như thế, một khi truyền ra bên ngoài, nháy mắt trải rộng toàn bộ kinh thành.
Hơn nữa bá tánh chỉ nghe những thứ bản thân muốn nghe thôi, tuy rằng có người phản đối, cho rằng Hứa Thanh Tiêu đang lười biếng trốn việc. Nhưng sự thật là trên dưới triều đình đều khen Hứa Thanh Tiêu có tài phá án thì không có ai phủ quyết.
Đặc biệt là hai vị Tôn Tĩnh An, Trương Tĩnh, hai người bọn cùng có thâm cừu đại hận với Hứa Thanh Tiêu.
Nếu bọn họ đều nói Hứa Thanh Tiêu không có vấn đề, vậy Hứa Thanh Tiêu thật sự không có vấn đề.
Cũng chính là như thế.
Trong nháy mắt, bảy ngày trôi qua.
Trong bảy ngày, Hứa Thanh Tiêu ở lại trường học, gần như một tấc cũng không rời, còn sáu người Dương Hổ cũng không đi mua đồ vật nữa, mà mỗi ngày đều luyện võ ở trường học, Hứa Thanh Tiêu tới chỉ điểm.
Mọi cảnh tượng xảy ra trong trường học, cùng với mỗi một câu nói của Hứa Thanh Tiêu, vào ban đêm đều sẽ truyền tới tai tất cả quyền quý.
Nhưng ước chừng mười ngày trôi qua.
Lời đồn càng ngày càng nghiêm trọng, các bá tánh cảm thấy Hứa Thanh Tiêu nhàn nhã như vậy, là không hề sợ hãi, đã nắm chắc thắng lợi rồi.
Còn trên dưới triều đình tự dưng cũng cảm thấy như vậy, nếu nói có mấy người bực dọc bức bối nhất thì chính là Tôn Tĩnh An, Trương Tĩnh, còn có vài vị Quốc công.
Hai người Tôn Tĩnh An cùng Trương Tĩnh thật sự rất bức bối, bọn họ không biết Hứa Thanh Tiêu rốt cuộc muốn làm cái gì.
Đã mười ngày rồi, ngươi còn không ra làm việc?
Chư vị Quốc Công cùng Liệt Hầu cũng buồn bực lắm, bọn họ đoán không ra ý nghĩ của Hứa Thanh Tiêu, cũng không đoán được ý đồ của Hứa Thanh Tiêu.
Con cái nhà mình thì ngày nào cũng đến hỏi, cứ tiếp tục như vậy, bọn họ không nói dối mãi được, chẳng phải trông có vẻ rất ngượng?
Cứ như thế.
Lại là mười ngày trôi qua.
Mười ngày này thực không tồi.
Hứa Thanh Tiêu xuất hiện rồi, mỗi ngày đúng giờ tản bộ, gặp người liền chào hỏi, còn nói cái gì mà đi bộ sau bữa cơm, sống lâu trăm tuổi.
Rảnh rỗi còn đi đến đoàn hát xem kịch, hoàn toàn không có một chút dáng vẻ muốn phá án.
Mà khoảng cách đến thời hạn một tháng của bệ hạ.
Còn lại mười ngày cuối cùng.
Thám tử bên ngoài trường học càng ngày càng nhiều.
Giờ phút này.
Kinh đô Đại Ngụy.
Bên trong mật thất của một tòa lầu.
Ba bóng người ngồi ngay ngắn ở trong mật thất.
Phòng không lớn, không khí rất áp lực, ba người ăn mặc áo choàng màu đen, yên lặng không nói.
Qua hồi lâu, một giọng nói già nua vang lên.
“Hai vị, nhận xét việc Hứa Thanh Tiêu tiếp nhận vụ án này như thế nào?”
Đây là giọng nói thứ nhất.
Một giọng nói khác nhanh chóng vang lên, nghe có vẻ trẻ trung.
“Hứa Thanh Tiêu tiếp nhận vụ án này, không hề đáng lo, hắn không đủ tư cách, chỉ là việc này, ta vẫn luôn tự hỏi, rốt cuộc bệ hạ có tham dự vào hay không.”
Đây là giọng nói thứ hai, tràn ngập sự tò mò.
“Không có.”
Giọng nói thứ nhất trực tiếp trả lời, khẳng định chắc chắn
“Một khi đã như vậy, vậy thì càng không cần lo lắng.”
Giọng nói thứ hai lại đáp lời.
“Nhưng ta luôn có chút bất an, ta suy nghĩ hay là… trực tiếp động thủ, diệt trừ Hứa Thanh Tiêu, mặc dù có chút mạo hiểm, cũng không cần lo lắng, Hứa Thanh Tiêu ở trong triều, mọi người đòi đánh, nếu hắn chết thật, tin chắc sẽ chẳng có ai đứng lên giải oan cho hắn.”
Giọng nói lộ ra vẻ lạnh lùng, khiến cho phòng có chút lạnh lẽo.
“Không! Không thể giết!”
Giọng nói thứ ba vang lên, khàn đặc.
“Nếu giết Hứa Thanh Tiêu, bệ hạ thật sự sẽ tra xét đến cùng.”
“Cứ ngồi yên quan sát là được.”
“Thật sự đi đến bước đường đó, cũng không muộn.”
Giọng nói thứ ba khàn đặc, nhưng âm thanh phát ra, hai người còn lại đều không nói gì nữa.
Một lát sau, ba người dần dần rời khỏi.
Cứ như thế, trong nháy mắt, lại thêm mười ngày trôi qua, đã tới kỳ hạn cuối cùng.
Hôm nay.
Văn võ cả triều, tất cả bá tánh trong kinh thành đều kích động phấn khích.
Võ Xương năm thứ nhất, ngày hai mươi sáu tháng sáu.
Hứa Thanh Tiêu thức dậy như mọi ngày.
Có thể nói ngày hôm nay bất kể là văn võ cả triều, hay là bá tánh trong kinh đô Đại Ngụy, tất cả mọi người có vẻ hơi kích động.
Vụ án phủ Bình Khâu, hai mươi triệu lượng bạc trắng không rõ tung tích, nghi án như thế tất nhiên sẽ khơi gợi sự tò mò của bá tánh.
Vì vậy mọi người đều đang mong đợi hôm nay, bọn họ muốn xem thử, rốt cuộc ai là hung phạm phía sau và Hứa Thanh Tiêu sẽ đưa ra chứng cứ gì?
Hôm nay nhất định không tầm thường.
Các bá tánh đi lại trên đường, ngươi nào cũng đang nghe ngóng chuyện trong cung, nếu không phải trước cửa hoàng cung không cho tụ tập đông người, bọn họ phỏng chừng đã đi đến đó luôn rồi.
Còn ở bên ngoài trường Thủ Nhân, bá tánh đông nghịt, rất nhiều bá tánh trời còn chưa sáng cũng đã đến đây.
Bất kể là người ở đâu, đều thích xem náo nhiệt.
Sau khi Hứa Thanh Tiêu sửa soạn lại y quan xong liền đi từ trường Thủ Nhân ra, giữa đường phố mọi người đều đang ngóng trông hắn xuất hiện.
Vừa thấy bóng dáng Hứa Thanh Tiêu, các bá tánh lần lượt nở nụ cười thật tươi, bọn họ cũng không biết nói cái gì, chỉ biết mỉm cười mà thôi.
“Chư vị, chào buổi sáng.”
Hứa Thanh Tiêu chắp tay, chào hỏi các bá tánh.
“Hứa đại nhân chào buổi sáng.”
“Hứa đại nhân, hôm nay thượng triều, phải đòi lại công đạo cho bá tánh chúng ta.”
“Đúng vậy, vụ án phủ Bình Khâu, đã làm chết biết bao nhiêu dân chúng vô tội, Hứa đại nhân, ngài nhất định phải bắt được kẻ chủ mưu phía sau.”
“Không sai, Hứa đại nhân, ta đợi một tháng rồi, chỉ đợi ngày hôm nay.”
“Hứa đại nhân, bất kể kẻ nào cản trở người, bá tánh chúng ta đều sẽ dùng hết sức bảo vệ người.”