Theo một tiếng chào hỏi của Hứa Thanh Tiêu, có vài bá tánh không biết nên nói gì, giờ khắc này đã hoàn toàn trút hết lòng dạ. Sau đó rất nhiều tiếng bàn luận vang lên, càng nói các bá tánh càng phấn chấn, thậm chí những người có mặt ở đó còn đồng loạt vái một cái, hành đại lễ với Hứa Thanh Tiêu.
“Đa tạ chư vị.”
“Xin chư vị yên tâm, bản quan tất sẽ đòi lại công đạo cho bá tánh trong thiên hạ, cũng sẽ vì bá tánh vô tội ở phủ Bình Khâu mà đòi một công đạo. Chư vị cũng không cần cảm tạ gì ta,
người làm quan, giải oan giải ưu thay dân chúng là chuyện thiên kinh địa nghĩa, không nhận nổi một vái này.”
Hứa Thanh Tiêu vái một cái về hướng bá tánh, ngươi làm quan, giải oan thay dân, là chuyện thiên kinh địa nghĩa, cho nên đối mặt với một vái của các bá tánh, Hứa Thanh Tiêu lấy làm hổ thẹn.
Sau khi hắn đáp lễ, liền xoay người đi về hướng cung đình Đại Ngụy.
Các bá tánh thì vô cùng cảm động, tiếng khen vang lên không dứt.
“Hứa vạn cổ thật sự là một người quan tốt.”
“Người làm quan, giải oan giải ưu thay dân chúng là chuyện thiên kinh địa nghĩa, lời này của Hứa đại nhân khiến cho ta bất giác muốn rơi lệ.”
“Hài tử, ngươi đến học tập đi này, về sau nếu có cơ hội làm quan, cũng phải học theo Hứa đại nhân, biết chưa?”
“Hứa vạn cổ, xứng đáng là thiên hạ đệ nhất quan.”
Các bá tánh phát ra lời khen ngợi từ nội tâm.
Trên thực tế lần này bọn họ đến đây là để xem náo nhiệt, nhưng mà bất tri bất giác bị Hứa Thanh Tiêu làm cho cảm động rồi.
Tuy rằng Hứa Thanh Tiêu không nói gì nhiều, nhưng mà mấy lời này thôi cũng đủ để người ta cảm nhận được tâm ý của hắn.
Thời buổi này tìm một quan tham rất dễ dàng, nhưng tìm một quan tốt quá khó khăn.
Bên ngoài hoàng cung Đại Ngụy.
Hôm nay văn võ bá quan đến sớm hơn mọi khi, còn về lý do thì trong lòng mọi người tự hiểu.
Các quan lại tụm năm tụm ba, áp tai thì thầm, đại khái nói đến việc gì, đơn giản chính là đề cập đến Hứa Thanh Tiêu.
Lúc này, bóng người của Hứa Thanh Tiêu chậm rãi xuất hiện.
Theo sau sự xuất hiện của hắn, rất nhiều âm thanh im bặt, không tiếp tục bàn tán gì nữa.
“Thanh Tiêu hiền điệt, lâu ngày không gặp, thấy hơi gầy đó nha.”
An Quốc công là người đầu tiên lên tiếng, ông nhìn về phía Hứa Thanh Tiêu, khuôn mặt già nua tràn đầy vẻ tươi cười, còn kêu người ta hiền điệt đến mức vô cùng thuần thục, dẫn tới sắc mặt khác thường của đám nho quan.
“Thanh Tiêu, tới đây tới đây, để thúc thúc coi nào, đúng là gầy đi thật rồi.”
“Mấy ngày nay tra án mệt mỏi lắm đúng không? Gầy đi nhiều quá.”
Đám người Quốc công thể hiện quan tâm các kiểu, kêu Hứa Thanh Tiêu ốm gầy này kia, còn đám Liệt Hầu lại vỗ vỗ bả vai Hứa Thanh Tiêu cười nói.
“Thanh Tiêu, ngươi được lắm, làm náo loạn cả cái Hình bộ, hì hì, thực sự có khí thế của binh gia chúng ta.”
“Ta hỏi ngươi, cảm giác đánh Thị Lang có sướng không? Tuy ca ca là Hầu Gia, nhưng vẫn chưa được đánh Thị Lang bao giờ.”
“Đúng vậy, đúng vậy, đánh có sướng tay không?”
Đám Liệt Hầu ồn ào cười to, không thèm bận tâm đến Lý Viễn cách đó không xa.
Cũng nhưng vào lúc này, một thái giám cất giọng.
“Tuyên, bách quan vào triều.”
Thanh âm to lớn vang dội, khiến Hứa Thanh Tiêu không tiện mở miệng, chỉ mỉm cười, đi theo mọi người cùng vào triều.
Đi vào trong cung.
An Quốc công trực tiếp kéo lấy Hứa Thanh Tiêu, giọng nói không lớn, nhưng cũng không nhỏ.
“Thanh Tiêu, nói cho thúc nghe thử coi, rốt cuộc vụ án này đã điều tra đến bước nào rồi?”
An Quốc công hỏi như thế, lời này vừa nói ra, gần như tất cả quan viên đều nhịn không được nhích tới gần một chút, muốn nghe thử Hứa Thanh Tiêu trả lời như thế nào.
“An Quốc công, ngài muốn nghe nói thật hay nghe nói dối.”
Hứa Thanh Tiêu có chút bất đắc dĩ nói.
“Khẳng định là nói thật rồi, có thể nói dối với thúc sao, mau nói đi.”
An Quốc công vừa nói như vậy, mọi người tức khắc càng thêm tò mò.
“Không tra! Tra không ra.”
Hứa Thanh Tiêu buông tay nói.
Giọng nói vang lên, chư vị Quốc Công: “...”
Liệt Hầu: “….”
Các quan lại: “....”
Sắc mặt của mọi người có chút khó hiểu, không phải là có ý gì khác, lời này của Hứa Thanh Tiêu, ai mà tin cho nổi?
“Thanh Tiêu, đến thúc mà ngươi cũng không tin sao?”
An Quốc công lên tiếng, có chút buồn bực.
“Là sự thật, ta không hề lừa ngài, vụ án này có người nào điều tra được chứ? Ta tra không ra.”
Hứa Thanh Tiêu rất nghiêm túc nói.
“Thôi vậy, thúc biết ngươi có nỗi khổ, không thể nói bậy, dù sao cũng có người ngoài ở đây, được thôi, đợi lát nữa thượng triều, sẽ biết hết thôi, thúc cũng không hỏi trước nữa.”
An Quốc công nhìn lướt qua các quan lại, những lời này chính là nói cho đám người này nghe.
Lập tức các quan lại khẽ điều chỉnh lại tư thế, làm ra vẻ dường như không có việc gì, thượng triều giống như mọi ngày.
Ngoài điện.
Các quan lại dừng bước.
Nửa khắc trôi qua, thái giám hô to.
“Vào triều!”
Lập tức, các quan lại điều chỉnh lại vị trí, lần lượt từng người thượng triều, Hứa Thanh Tiêu cũng theo ở phía sau, cùng vào thượng triều.
Hắn là quan viên đặc sự, cho nên có tư cách thượng triều, nhưng cần phải có công việc đặc biết, nếu không thì từ chủ sự thất phẩm trở xuống, không có tư cách thượng triều.
Hơn nữa Hứa Thanh Tiêu không đi theo võ quan thượng triều, mà là đi vào hàng ngũ của quan văn, đứng ở cuối cùng, đi theo người phía trước thượng triều.
Đi vào đại điện.
Cảm giác mát lạnh ập đến, lập tức thanh âm to lớn vang lên.
“Thần bái kiến bệ hạ!”
“Ngô hoàng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế!”
Các quan lại bái kiến, Hứa Thanh Tiêu cũng học theo.
“Bình thân.”
Giọng nói quen thuộc của nữ đế vang lên, Hứa Thanh Tiêu đứng dậy theo các quan lại, rồi sau đó thoáng nhìn thẳng về phía trước, yên lặng nhìn vào ót các các quan vien phía trước.
Các lời mở đầu được kịch bản hóa nhanh chóng vang lên.
Nửa canh giờ hoặc một canh giờ trước khi thượng triều, trên cơ bản đều đang thảo luận quốc gia đại sự, Hứa Thanh Tiêu lần đầu tiên thượng triều, cũng nghe đến là say mê.
Đại khái nội dung cũng rất đơn giản.
Đầu tiên các võ quan sẽ khởi tấu, nơi nào xảy ra chuyện gì, nơi nào tồn tại nguy hiểm, hiện tại Đại Ngụy bị các quốc gia khác xem thường, phải đánh một trận đi thôi, không đánh không được, không đánh không phải người Đại Ngụy.
Các văn thần bắt đầu khởi tấu, nơi nào có lũ lụt, nơi nào có động đất, nơi nào lại xảy ra chuyện gì, cần quốc gia ra tay, dù sao bất cứ chuyện gì được bẩm báo lên triều đình, đều không thể là việc nhỏ.
Cuối cùng các nho quan mở miệng, bọn họ cho rằng việc nào quan trọng, việc nào có thể kéo dài, việc nào hiện tại cần phải làm ngay. Ngay sau đó các võ quan không phục, cho rằng chỗ này ngươi nói có điểm không đúng.
Các văn thần nhảy ra, nói không đúng chỗ nào? Bọn họ cực lực ủng hộ.
Cuối cùng ầm ĩ gần một canh giờ, nữ đế mở miệng, dăm ba câu đã định đoạt được sự tình, có vài vấn đề khó giải quyết thì lưu lại qua mấy ngày nữa bàn tiếp, có thể là chưa nghĩ ra, cũng có thể là ra uy chấn áp một chút.