Bọn họ cũng trình báo lên tất cả mọi việc xảy trong hôm nay.
Một ngày này.
Văn võ cả triều trên cơ bản đều chắc chắn một sự thật.
Bọn họ thật sự quá xem trọng Hứa Thanh Tiêu rồi.
Tên này đích xác không phải tài năng của Hình bộ.
Cẩn thận ngẫm lại cũng đúng là như thế thật, dù sao giỏi văn giỏi võ thì thôi đi, tên này còn muốn phá được án, chẳng phải là toàn năng rồi sao?
Lúc này mọi người mới quay đầu nhận ra danh tiếng của Hứa Thanh Tiêu quá lớn, cho nên mới cảm thấy hắn có năng lực hơn người, nhưng kết quả là hiện thực tàn khốc.
Tài hoa như vậy đã xem như ghê gớm lắm rồi, còn trông cậy vào việc Hứa Thanh Tiêu có thể phá án, đích xác có chút không hợp lý.
Đêm hôm nay, có người thở dài cảm khái, có người nhẹ nhàng thở phào.
Còn trong trường học Thủ Nhân.
Hứa Thanh Tiêu không đi ngủ, hắn nhìn trăng sao trên bầu trời.
Im lặng không nói.
Cho đến giờ Dần, một bóng người xuất hiện bên ngoài trường Thủ Nhân.
Là người của Hình bộ.
“Hứa đại nhân, Thượng thư bảo thuộc hạ thông báo với ngài một tiếng, Lý Kiến Toàn đã được đưa tới Hình bộ, xin ngài đi một chuyến, điều tra vụ án.”
Giọng nói vang lên, Hứa Thanh Tiêu cũng cất tiếng trả lời.
“Đưa hắn đến là được rồi, không cần đi Hình bộ điều tra.”
Hứa Thanh Tiêu mở miệng, sau khi nói xong, hắn xoay người đi về phòng.
“Đại nhân, việc này chỉ sợ không tốt lắm đâu?”
Giọng đối phương vang lên.
Nhưng Hứa Thanh Tiêu cũng lập tức đáp lại.
“Nói với Trương Thượng thư, Hình bộ người đông phức tạp, không thể tra án, đưa Lý Kiến Toàn đến đây là được, nếu Trương Thượng thư không muốn, thì thôi vậy.”
Hứa Thanh Tiêu trả lời, có chút vô lại.
Người đối diện không dám nói thêm cái gì, chỉ có thể nhận lời, rồi sau đó xoay người rời đi.
Đợi sau khi người đi rồi.
Trong phòng.
Hứa Thanh Tiêu triệt để thở phào nhẹ nhõm.
Bởi vì… Kế hoạch của hắn, thành công rồi.
Đúng vậy, một tháng này, Hứa Thanh Tiêu giăng bẫy.
Vụ án cứu tế phủ Bình Khâu, trước mắt manh mối phá án cuối cùng là ở trên người Lý Kiến Toàn.
Nếu như muốn phá giải vụ án này, Lý Kiến Toàn nhất định phải đến kinh thành.
Nhưng Hứa Thanh Tiêu biết một khi chính mình mở miệng để Lý Kiến Toàn tới kinh thành, chỉ sợ nhất định sẽ có người âm thầm gây trở ngại.
Nhẹ thì Lý Kiến Toàn biến mất, nặng thì Lý Kiến Toàn đột nhiên chết bất đắc kỳ tử.
Vụ án liên can đến hai mươi triệu lượng bạc trắng, chết một kẻ điên có thể không là cái gì.
Cho nên Hứa Thanh Tiêu vẫn luôn lo lắng điểm này, cũng chính bởi vì vậy, Hứa Thanh Tiêu không đi đến bất cứ đâu.
Hắn cứ ở lại kinh thành, để cho đám người núp trong bóng tới kia yên tâm.
Còn về việc đám người này có trực tiếp giết Lý Kiến Toàn diệt trừ hậu hoạn mãi mãi hay không, Hứa Thanh Tiêu không hề lo sợ.
Từ những sự việc trên bản thân có thể đoán được bệ hạ muốn lật lại vụ án.
Đám người này cũng sẽ đoán được.
Vẫn là câu nói kia, trong phạm vi quy củ, mọi người chỉ cần tuân thủ quy củ, hoàng đế cũng sẽ không phá hỏng quy củ, nhưng nếu có người phá hỏng quy củ, vậy đừng trách hoàng đế cũng xé rách mặt mũi.
Hứa Thanh Tiêu thậm chí tin tưởng, nữ đế đã biết ai là nghi phạm, hoặc là nói trên cơ bản đã xác định ai là nghi phạm.
Cho nên nếu thật sự đối phương dám trực tiếp động thủ, vậy bản thân là người đỡ tốn công nhất, nữ đế trực tiếp hạ lệnh bắt người, tùy tiện ấn cho ngươi một tội danh, ngươi chỉ có thể chờ chết.
Dù sao cũng là ngươi chơi xấu trước.
Nếu chính mình tiếp nhận vụ án này, truyền gọi Lý Kiến Toàn, Hứa Thanh Tiêu không dám bảo đảm đối phương có gặp phải nguy hiểm hay không.
Đứng trước nguy cơ, việc phá hỏng quy củ trước cũng là bị buộc bất đắc dĩ.
Cho nên chính mình tuyệt đối không thể triệu Lý Kiến Toàn vào kinh trước, ngược lại phải đợi, phải nhẫn nại, thậm chí trên triều đình bị người ta khinh thường, thậm chí bị mọi người xem thường, Hứa Thanh Tiêu cũng phải chờ.
Chờ đến khi bọn họ cho rằng không thể nào lật lại vụ án này, mới có thể để Lý Kiến Toàn vào kinh.
Nếu cứ như vậy, bọn họ sẽ ở vào thế bị động.
Nói đơn giản hơn thì, bệ hạ chỉ cho bản thân thời gian ba ngày cuối cùng, việc này đại biểu cho thái độ tiếp theo của bệ hạ dành cho đám người núp trong bóng tối.
Trong vòng ba ngày, điều tra ra, các ngươi chờ chết.
Trong vòng ba ngày, tra không ra, chuyện này dừng ở đây.
Đám người núp trong bóng tối này dưới sự cân nhắc, chỉ cần không phải đầu bị lừa đá, đều sẽ đánh cuộc một phen, nếu không đánh cuộc, vậy trực tiếp xé rách mặt, càng thêm nguy hiểm.
Cho nên, Hứa Thanh Tiêu kéo dài tới hiện tại.
Hôm qua cố ý dặn dò Trương Tĩnh trương Thượng thư, để hắn đưa Lý Kiến Toàn đến.
Thậm chí gần như trực tiếp tỏ thái độ, ngươi không mau chóng đưa người đến đây, việc này chính là vấn đề của ngươi.
Cho nên Trương Tĩnh vì không muốn rước họa, gần như điều động tất cả lực lượng của Hình bộ, đưa Lý Kiến Toàn đến bằng tốc độ nhanh nhất.
Tất cả mọi việc.
Nữ đế đang tính kế.
Người trong bóng tối cũng đang tính kế.
Thì hà cớ gì Hứa Thanh Tiêu lại không tiếp tục tính kế?
Có điều vì sao Lý Kiến Toàn có thể toàn mạng đi đến kinh thành, còn có một nhân tố quan trọng.
Đó là vì hắn ta là một kẻ điên.
Những năm gần đây hắn không đột nhiên chết bất đắc kỳ tử, chỉ có hai khả năng.
Hắn thật sự điên rồi.
Khả năng thứ hai chính là, nữ đế đang âm thầm bảo vệ hắn.
Bất quá khả năng thứ hai không cao, dù là có bảo vệ, cũng chỉ là sự bảo vệ mang tính tượng trưng. Dù sao nếu Lý Kiến Toàn không chết, đám người này thà rằng xé rách mặt với nữ đế, cũng tuyệt đối phải giết hắn.
Cho nên, một người tuyệt đối đã điên rồi, còn có tác dụng gì?
Làm nhân chứng? Tuyệt đối không có khả năng.
Thậm chí ngay cả nói cũng nói không nên lời, càng không thể cung cấp manh mối gì.
Nhưng bọn họ ngàn tính vạn tính.
Thậm chí ngay cả nữ đế cũng tính không ra.
Mình… biết thần thông Nhập Mộng.
Đúng vậy.
Nguyên nhân căn bản Hứa Thanh Tiêu dám giăng bẫy, chính là bởi vì bản thân biết thần thông Nhập Mộng.
Một kẻ điên, cho dù có điên đến mức nào thì trong đầu hắn vẫn có một vài ký ức, không gì khác ngoài những ký ức hỗn loạn.
Hứa Thanh Tiêu dự định đi vào giấc mộng, tìm ra chân tướng năm đó.
Tìm ra manh mối thật sự.
Sau đó bắt lấy kẻ chủ mưu phía sau.
Đương nhiên, rốt cuộc có thể bắt được kẻ chủ mưu phía sau hay không, còn phải thuật Nhập Mộng có thể thành công hay không.
Nếu chính mình phỏng đoán đúng rồi.
Tất cả còn dễ nói chuyện.
Nếu chính mình phỏng đoán sai rồi.
Ba ngày sau, thượng triều thỉnh tội.
Hết cách rồi, phá không được án chính là phá không được án.
Ba mươi phút sau.
Tiếng xích sắt vang lên.
Trong đường lớn có vẻ vô cùng an tĩnh, tiếng xích sắt lại có vẻ hơi quỷ dị.