Nhưng những lời đồn khác cũng nổi lên nhanh chóng, nói Hứa Thanh Tiêu đã tra ra chủ mưu phía sau, nhưng thân phận địa vị của ngươi này quá cao, cho nên Hứa Thanh Tiêu không dám dễ dàng nói ra, sợ rước lấy phiền phức lớn.
Còn có một cách nói khác, là nói Hứa Thanh Tiêu đã âm thầm báo cho bệ hạ biết chủ mưu phía sau, bệ hạ lại tính toán âm thầm xử trí, không muốn công khai trước dân chúng.
Cũng bởi vì điều này, cho nên hôm này Hứa Thanh Tiêu mới có thể trả lời như vậy.
Dù sao thì trong mắt tất cả mọi người, sự việc này đã dừng lại tại đây.
Là thật sự tra không ra, hay còn có ẩn tình khác, đều đã không còn quan trọng.
Bởi vì Hứa Thanh Tiêu không thể tra ra chân tướng trong vòng ba ngày.
Thời gian một tháng thì có lẽ còn chút hy vọng?
Thời gian ba ngày?
Hứa Thanh Tiêu phải điều tra như thế nào?
Đi đến phủ Bình Khâu, cho dù là dùng thuyền rồng bay đến, cũng cần thời gian một ngày một đêm.
Thẩm vấn phạm nhân, tra tìm manh mối, cũng cần thời gian một ngày đúng không?
Tìm được nhân chứng, cũng cần thời gian một ngày đúng không?
Tìm được vật chứng, cũng cần thời gian một ngày đúng không?
Như vậy cần đến bốn ngày, Hứa Thanh Tiêu lấy cái gì đi điều tra? Hơn nữa những điều trên đã là trong điều kiện lý tưởng nhất.
Dù sao vụ án này cũng kết thúc tại đây rồi.
Ba ngày sau, Hứa Thanh Tiêu không lấy ra chứng cứ, Hình bộ truy cứu trách nhiệm, tội chết có thể tránh nhưng tội sống khó tha, địa vị của Hứa Thanh Tiêu trong lòng bệ hạ khẳng định sẽ bị giảm đi.
Nhưng vào lúc này, bên trong trường Thủ Nhân.
Vẻ mặt của Hứa Thanh Tiêu rất bình tĩnh, đám người Dương Hổ thì có chút mất tập trung, chỉ là sau khi nhìn thấy Hứa Thanh Tiêu, mấy người vẫn lập tức đi tới.
“Đại nhân!”
Sáu người đồng thời hô lên, mà Hứa Thanh Tiêu chỉ gật gật đầu đáp lại, ngay sau đó đi vào trong phòng, toàn bộ hành trình không nói gì.
Bộ dạng này, khiến cho tâm tình của đám người Dương Hổ có chút nặng nề.
Nhưng một lát sau, một phong thư bay ra, rơi vào tay Dương Hổ.
“Dương Hổ, mau chóng đi đến chợ tây, tới chợ tây rồi, mở thư ra, nhớ kỹ đi vòng nhiều con đường, cố gắng hết đừng để kẻ khác theo dõi ngươi.”
Giọng nói vang lên, Dương Hổ tức khắc nhận lệnh, thần thái lập tức trở nên nghiêm túc, bởi vì bỗng nhiên hắn cảm giác được Hứa Thanh Tiêu thật sự muốn hành động rồi.
Dương Hổ không chần chờ thêm nữa, lập tức rời khỏi nơi đây, không đi từ cửa lớn mà nhảy từ hậu viện ra ngoài.
“Dương Báo, đi từ phía đông thẳng đến chợ, đến nơi rồi mở ra, trên đường chú ý an toàn.”
Ngay sau đó, một phong thư lại bay ra, cùng với giọng nói của Hứa Thanh Tiêu lại lần nữa vang lên, thoáng có vẻ lạnh lùng.
“Vâng! Đại nhân!”
Dương Báo nhận lấy phong thư, thần thái cũng có chút kích động, qua một tháng, Hứa đại nhân cuối cùng hành động rồi.
Hắn rời khỏi nơi đây.
Rồi sau đó, bốn người Triệu Đại Triệu Nhị, Lý Kiện Lý Khang đều nhận được phong thư, cũng đi khỏi từ hậu viện.
Tốc độ của sáu người rất nhanh, đều mang một vẻ mặt nghiêm túc.
Lúc này.
Mấy trăm thám tử chung quanh trường Thủ Nhân cũng nhanh chóng đuổi theo với vận tốc nhanh nhất.
Cấp trên vẫn chưa hủy bỏ mệnh lệnh, cho nên bọn họ vẫn luôn đợi ở chỗ này. Bọn họ tạm thời không biết chuyện trong triều đình, nhưng đột nhiên nhìn thấy cảnh tượng đám người Dương Hổ vội vội vàng vàng, hơn nữa cực kỳ cảnh giác, thân là mật thám bọn họ có một loại trực giác.
Lần này thật sự có chuyện rồi.
Cứ như thế sáu người Dương Hổ cực lực chạy đông né tây khắp các ngõ trong kinh thành, gần như dùng hết toàn lực để tránh né bị thám tử này theo dõi.
Trước sau chạy ba bốn canh giờ, cuối cùng Dương Hổ đi tới chợ tây, lúc xác nhận có khả năng không bị theo dõi, Dương Hổ thật cẩn thận mở phong thư ra.
Ngay sau đó.
Dương Hổ lộ ra vẻ kinh ngạc.
Mà cùng lúc đó.
Dương Báo cũng như thế, hắn trốn trong hẻm ước chừng một canh giờ, chính là vì tránh né đám thám tử này truy tung.
Đợi sau khi tránh được đám thám tử truy tung.
Dương Báo cuối cùng nhẹ nhàng thở ra, rồi sau đó cải trang giả dạng, đi cửa chợ tây.
Cẩn thận mở phong thư của Hứa Thanh Tiêu, giờ khắc trong ánh mắt Dương Báo tràn ngập sự kích động.
Hắn hoàn toàn hiểu ra, một tháng này Hứa Thanh Tiêu đều là đang làm tê liệt kẻ địch, khiến kẻ địch nghĩ rằng hắn đang lười biếng, nhưng trên thực tế hắn chính là muốn cho đối phương hoàn toàn buông lỏng cảnh giác, thời khắc mấu chốt cho một đòn trí mạng.
“Hứa đại nhân, thật sự là thiên cổ đại tài.”
Dương Báo trong lòng cảm khái khôn nguôi, ngay sau đó, hắn mở phong thư ra, theo sau cũng sững sờ ngay tại chỗ.
Còn mật thám trong góc tối đã âm thầm ghi chép lại tất cả. Chỉ là từ biểu cảm của Dương Báo liền có thể nhìn ra Hứa Thanh Tiêu muốn làm đại sự rồi.
Chỉ là…
Một canh giờ sau.
Dương Hổ đã trở về, mang theo hai cân thịt bò, ba cân thit dê béo, một ít mề gà, mề vịt, còn có một ít thịt heo.
Sau khi Dương Hổ trở về, Dương Báo theo ở phía sau, mang theo các loại rau dưa sặc sỡ sắc màu, cải trắng rau xanh, ớt cay đậu que.
Còn Triệu Đại Hòa Triệu Nhị chỉ mang về vài món, một người cầm về vài bó que sắt, một người cầm về mấy cân dầu mè gia vị.
Lý Kiện Lý Khang thì cầm theo vài bó than trở về.
Cùng trở về còn có mấy trăm tên mật thám.
Hôm nay, bọn họ rơi vào câm lặng.
Hứa Thanh Tiêu đã thay đổi nhận thức của đám mật thám.
Bởi vì đám người Dương Hổ Dương Báo đám người, nghĩ hết mọi cách để né tránh sự giám sát của bọn họ, kết quả vẫn là mua sắm mấy thứ linh tinh.
Thịt dê thịt bò, các loại rau quả theo mùa, còn có một vài khung sắt kỳ lạ.
Đợi sau khi mọi người trở về, Hứa Thanh Tiêu có vẻ vui vẻ khác thường, trực tiếp bắt đầu nhóm lửa, bảo hai huynh đệ Lý Kiện Lý Khang rửa khung, Triệu Đại Triệu Nhị rửa rau, Dương Hổ Dương Báo thái thịt.
Mãi cho đến ban đêm.
Trường học Thủ Nhân nổi lửa, Hứa Thanh Tiêu que sắt xiên tất cả rau củ thịt thà rồi đặt lên bếp nướng, thi thoảng quét một lớp dầu và hương liệu.
Trên mặt tràn đầy sự vui sướng.
Còn về sáu người Dương Hổ thì ngồi ở một bên, làm ra dáng vẻ cuộc sống không còn gì để luyến tiếc.
Giờ khắc này, đám mật thám hoàn toàn không nín được.
“Con mẹ nó, lại ăn uống cái gì? Một tháng qua, mỗi ngày hết ăn cái này lại hốc cái kia, ăn xong lẩu lại ăn hải sản, ăn xong hải sản lại ăn chay, ăn xong đồ chay lại làm ra thứ quái quỷ này?”
“Chỉ có vậy? Còn đại tài thiên cổ? Ta nhổ vào!”
“Ta cảm giác Hứa Thanh Tiêu đang chơi chúng ta, đúng là... Quân tử ghê nhỉ!”
“Có sao nói vậy, tài nấu ăn của Hứa Thanh Tiêu thật sự tuyệt vời, một tháng ba mươi ngày, thay món cứ gọi là xoàn xoạt, về sau không làm nổi thư sinh, mở một tửu lâu cũng có thể kiếm được tiền.”
“Cái khác không nói, thứ này ngửi mùi thơm quá.”
Đám thám tử bị Hứa Thanh Tiêu xoay như chong chóng, bọn họ đang tụm lại bắt đầu tám chuyện, tình huống bình thường đều sẽ không để ý tới nhau, nhưng lần này hoàn toàn bị Hứa Thanh Tiêu dạy cho một trận rồi.