Chuyện xảy ra ở đây phía trên đã sớm biết, vẫn không trả lời, chính là ngầm chấp nhận.
“Giết!”
Trong phòng chủ sự, Hứa Thanh Tiêu một thân áo bào trắng, trên áo bào trắng còn có vết máu của Trương Tĩnh Thượng thư.
Hắn phun ra một chữ.
Trong mắt kiên quyết vô cùng.
Hoài Bình Quận Vương cần phải chết!
Bất luận như thế nào cũng phải chết.
Nếu không chính là nguy hiểm cực lớn đối với bản thân.
“Tuân lệnh!”
Theo Hứa Thanh Tiêu ra mệnh lệnh, Tưởng Hâm Ngôn hoàn toàn không nghĩ ngợi thêm, quân lệnh như núi! Hắn từng kinh quá chiến trường, tất nhiên có thiên tính của một quân nhân.
Một tiếng gào to, là hắn đáp lại, cũng là khí phách thuộc về hắn.
Giờ khắc này, toàn thành kinh động, tất cả quan viên Lục bộ chấn động, trước đó bọn họ còn lo lắng Hứa Thanh Tiêu có thể bị Hoài Bình Quận Vương giết chết hay không.
Nhưng giờ khắc này, điều khiến bọn họ lo lắng hơn chính là, Hoài Bình Quận Vương có thể bị giết thật hay không.
Một vị vương.
Quận vương Đại Ngụy, nếu thật sự chết ở nơi như thế này, bởi vì loại chuyện này mà chết, đó chính là chuyện tày trời.
Tất cả Quốc công, Liệt hầu, quan viên kinh thành đều đang chú ý.
Bọn họ không biết, chuyện này, rốt cuộc sẽ được giải quyết ra sao.
Rốt cuộc sẽ kết thúc như thế nào.
Là Hứa Thanh Tiêu chết.
Hay là Hoài Bình Quận Vương chết.
Nhưng ít nhất trước mắt xem ra, Hoài Bình Quận Vương sắp chết rồi.
Quyền cước của Tưởng Hâm Ngôn mang theo ánh sáng màu vàng lập lòe, bùng nổ sức mạnh vương giả, một quyền này khiến hư không cũng vặn vẹo, nếu đánh vào ngực quận vương, hắn ắt hẳn sẽ toi đời.
Ai tới cũng không cứu được.
Hoài Bình Quận Vương cũng trong một khắc này, cuối cùng khôi phục một tia lý trí, mà một tia lý trí này làm hắn lộ ra vẻ sợ hãi.
Sở dĩ hắn ta kiêu ngạo ương ngạnh như thế, sở dĩ lại ngông cuồng như thế, là bởi vì hắn là Vương gia, là vương của Đại Ngụy, mà phụ thân hắn, là thân vương.
Là người cùng thế hệ với Võ Đế, ở Đại Ngụy là sự tồn tại chỉ xếp sau bệ hạ, tay cầm quân quyền, có được quyền thế ngập trời.
Cho nên hắn mới dám như vậy, bởi vì hắn đoán chắc, đám người này không dám giết mình.
Hô khẩu hiệu có nhiệt huyết hơn, thì sao nào?
Có hô lớn hơn cũng làm gì được hắn chứ.
Nhưng giờ khắc này, hắn rõ ràng cảm giác được sát ý vô tình trong mắt Hứa Thanh Tiêu, thấy được sát ý lạnh băng của Tưởng Hâm Ngôn.
Hắn khủng hoảng.
Nhưng ngay lúc này, một thanh âm vang lên bên ngoài Hình bộ.
“Bệ hạ có chỉ!”
“Tuyên, Hứa Thanh Tiêu, Hoài Bình Quận Vương, văn võ bá quan, vào triều!”
Thanh âm vang lên.
Bình thường thánh chỉ đều đến vào thời khắc mấu chốt nhất, cũng thường thay đổi được rất nhiều thứ.
Khi thánh chỉ được ban xuống, Hứa Thanh Tiêu thở dài, tuy không cam lòng, nhưng Hứa Thanh Tiêu hiểu rõ ý tứ của bệ hạ, hắn hoàn toàn hiểu bệ hạ có ý gì.
Mà Tưởng Hâm Ngôn cũng nhẹ nhàng thở ra, tuy rằng hắn có sát ý, nhưng đây là quân lệnh, trên thực tế hắn cũng không muốn giết vương.
Như vậy phiền toái sẽ không ngừng kéo đến, đối với Đại Ngụy, đối với bản thân mà nói, đều là vô tận phiền toái.
Cũng may giờ khắc này, thánh chỉ ban xuống.
Theo thánh chỉ được ban xuống, không chỉ là Tưởng Hâm Ngôn, tất cả mọi người đều thấy nhẹ nhõm, sự tình đến nước này rồi, phải có một kết quả.
Chỉ là giờ khắc này, Hoài Bình Quận Vương cười, hắn bỗng nhiên ra tay, dùng tốc độ cực nhanh, một quyền oanh kích lên người Tưởng Hâm Ngôn.
Tưởng Hâm Ngôn tuy rằng có được thực lực vương giả, nhưng thực lực của Hoài Bình Quận Vương gần như đã lết đến trình độ này.
Một quyền này đánh bay Tưởng Hâm Ngôn ra ngoài trăm mét, đâm thủng từng lớp tường gạch.
“Đồ chó má.”
Hoài Bình Quận Vương hét lớn, hắn biết Tưởng Hâm Ngôn có quân lệnh trong người, nhưng như thế thì đã sao? Ở trong mắt hắn, ngoại trừ dòng dõi hoàng thất, tất cả đều chỉ như một con chó.
Là chó của Đại Ngụy.
Thậm chí ngay cả Nho đạo cũng thế, nếu không phải dựa vào Nho đạo trị quốc, trong mắt hắn cũng là chó.
“Hoài Bình Quận Vương, bệ hạ đã truyền chỉ, ngươi còn dám đả thương người.”
Lý Viễn tức giận đến ngón tay run rẩy, nhìn Hoài Bình Quận Vương nói như thế.
“Đả thương người?”
“Bản vương giết hắn còn được.”
“Một con chó mà thôi.”
“Ngươi cũng vậy đấy.”
“Thị lang? Là không khác gì con chó, không phải các ngươi đều là chó của Đại Ngụy sao?”
“Bảo các ngươi làm việc, là bảo các ngươi nghe lời, không có bảo các ngươi cắn chủ nhân.”
Hoài Bình Quận Vương mắng nhiếc, một câu này của hắn, châm chọc văn võ bá quan, nhục mạ bọn họ đều là chó, là chó của hoàng đế, là chó của hoàng thất.
“Ngươi dõng dạc đấy.”
“Lời này, ta nhất định tham tấu lên bệ hạ.”
Phùng Kiến Hoa cùng Lý Viễn đang tức run cả người, bọn họ có từng chịu nhục nhã như thế này?
Cho dù là hôm Hứa Thanh Tiêu đại náo Hình bộ, ít nhất cũng là một câu hai câu thị lang đại nhân, nhưng Hoài Bình Quận Vương xem bọn họ như chó lợn?
Đây là sỉ nhục đến bực nào.
“Tham tấu?”
“Các ngươi tham đi.”
“Bản vương nói cho các ngươi biết, sự việc hôm nay, cùng lắm thì cấm túc, cùng lắm thì trượng hình, cùng lắm thì đi biên cảnh, nhưng bệ hạ không giết được bản vương! Không có ai giết được bản vương!”
“Phụ thân bản vương là thân vương, Đại Ngụy này là nhà của chúng ta, ta có lấn lướt, có ngông cuồng hơn nữa, có ra sao đi chăng nữa các ngươi cũng không làm gì được bản vương.”
“Hứa Thanh Tiêu, ngươi yên tâm, chờ hôm nay việc qua đi, ngươi tốt nhất mỗi ngày cầu nguyện, bởi vì bản vương sẽ không ngừng nhằm vào ngươi, đi tra tấn ngươi, chỉ cần ngươi lộ ra nhược điểm, hoặc là ngươi có một chút vi phạm quy định.”
“Bản vương đều sẽ chơi chết ngươi!”
“Không, không, không, bản vương sẽ không chơi chết ngươi, bản vương sẽ làm ngươi sống không bằng chết.”
“Bao gồm người bên cạnh ngươi, bất kể là kẻ nào thân cận với ngươi, ta sẽ chơi chết từng người một, ta phải cho bọn hắn làm nô, ta phải cho mấy con ả đó làm xướng kĩ, làm cho bọn chúng ta một đời thống khổ bất kham.”
“Ha ha ha!”
Hoài Bình Quận Vương giống như bị thất tâm phong, hắn cười lớn, nhục mạ mọi người, nhưng từng lời nói, lại là sặc mùi uy hiếp.
Hắn kiêu ngạo! Hắn ngông cuồng! Không ai bì nổi hắn.
Làm người căm ghét vô cùng.
Nhưng mỗi một câu hắn nói ra, kỳ thật đều là thật sự.
Hắn là Đại Ngụy vương.
Chỉ cần không phạm vào tội ác tày trời, hắn sẽ không chết được, hơn nữa phụ thân hắn là Hoài Ninh Thân Vương, hắn càng không thể chết.
Mà một khi hắn không chết, như vậy sẽ tìm cách triệt để trả thù Hứa Thanh Tiêu, chỉ cần Hứa Thanh Tiêu làm sai một chút thôi.
Chỉ cần người bên cạnh Hứa Thanh Tiêu làm sai một chút thôi, hắn liền sẽ triển khai sự trả thù không gì sánh kịp.
Sau khi bình tĩnh lại, tất cả mọi người bỗng nhiên lo lắng thay cho Hứa Thanh Tiêu.
Đắc tội loại điên khùng này, thật sự là không thể an nghỉ.
Nhưng trong phòng chủ sự.
Đối mặt với lời nói của Hoài Bình Quận Vương.
Hứa Thanh Tiêu rất bình tĩnh, ngược lại vô cùng thong dong đi ra bên ngoài Hình bộ, đi đến hoàng cung Đại Ngụy.
Nhưng, ngay vào lúc đi ra ngoài Hình bộ, Hứa Thanh Tiêu dừng bước.
Rồi sau đó quay đầu, nhìn Hoài Bình Quận Vương nói.
“Nếu ngươi không chết, Hứa mỗ từ quan!”
Thanh âm vang lên.
Một câu nói đơn giản.
Lại bày tỏ rõ ràng ý nghĩ trong lòng Hứa Thanh Tiêu.
Lúc này đây hắn ta.
Hoàn toàn nghiêm túc rồi.
Nếu Hoài Bình Quận Vương không chết, Hứa Thanh Tiêu, trực tiếp từ quan.
Vương gia đúng không?
Lần này Hứa mỗ ta nhất định sẽ… giết vương!