Hình bộ.
Giờ này khắc này, Hứa Thanh Tiêu đã chắc chắn một chuyện.
Hoài Bình Quận vương nhất định phải chết.
Hứa Thanh Tiêu không chút do dự.
Hắn hoàn toàn tin vào mỗi một câu mà Hoài Bình Quận vương vừa nói, nếu như hắn ta không chết, thì mình sẽ bị làm khó dễ cả đời.
Bản thân hắn thì không sợ, nhưng người bên cạnh hắn thì làm sao? Họ có thể không phạm sai lầm, họ có thể không phạm sai lầm sao?
Một khi phạm sai lầm, dựa theo tác phong làm việc này của Hoài Bình quận vương, chỉ sợ hết người này đến người khác bên cạnh mình sẽ phải chết oan mạng.
Nếu được chết thì còn có hơi dễ, không chừng còn sống không bằng chết.
Cho nên Hoài Bình Quận vương nhất định phải chết.
Không chết, tâm mình sẽ không an được.
Đây là một kẻ địch lớn, một kẻ địch lớn thực sự.
Hứa Thanh Tiêu rời khỏi hình bộ, đi về phía hoàng cung, ngay cả quần áo cũng chưa thay, cứ như vậy mà đi.
Mà nhìn bóng lưng Hứa Thanh Tiêu, trong mắt Hoài Bình Quận vương chỉ có lãnh ý, hắn ta đã xác định, hắn ta nhất định phải tra tấn Hứa Thanh Tiêu cho đến chết, không đúng, không phải tra tấn Hứa Thanh Tiêu cho đến chết, mà là để cho Hứa Thanh Tiêu đời này chỉ sống trong thống khổ.
Như vậy mới có thể trả thù Hứa Thanh Tiêu, mới có thể làm cho Hứa Thanh Tiêu thực sự hối hận, nếu như trực tiếp giết chết Hứa Thanh Tiêu, việc này cũng không có khoái cảm gì, hắn ta muốn tra tấn Hứa Thanh Tiêu cho đến chết, như vậy mới có khoái cảm, khoái cảm lâu dài.
Nghĩ tới đây, Hoài Bình quận vương nở một nụ cười.
Hắn ta dùng ánh mắt vô cùng khinh miệt nhìn Tưởng Hâm Ngôn, ánh mắt lạnh như băng, không nói gì, nhưng ánh mắt đại biểu cho tất cả.
Tưởng Hâm Ngôn cũng sắp gặp phải xui xẻo rồi, Hoài Bình Quận vương sẽ không bỏ qua cho hắn ta.
Hoài Bình Quận vương uy nghiêm bước đi, tóc tai hắn ta bù xù, đi vào hướng trong cung.
Lúc này.
Ngoài cung, văn võ bách quan đã tụ tập đông đủ, chuyện xảy ra hôm nay còn ác liệt hơn gấp mười lần so với Hứa Thanh Tiêu đại náo hình bộ.
Quan viên Lục bộ đều trầm mặc ở ngoài cung, nhưng ánh mắt bá quan dõi theo bước đi của Hứa Thanh Tiêu khi tiến vào đây lại cực kỳ phức tạp, bọn họ không biết vì sao Hứa Thanh Tiêu lại muốn kết thù với Hoài Bình Quận vương.
Nhưng điều duy nhất bọn họ biết được chính là, Hứa Thanh Tiêu thật sự sắp gặp phải xui xẻo rồi, dù sao Hoài Bình Quận vương cũng là Vương gia, như hắn ta nói lúc trước, bất luận như thế nào bệ hạ cũng sẽ không giết chết hắn ta.
Trừ phi Hứa Thanh Tiêu có thể đưa ra chứng cứ quan trọng, chứng minh Hoài Bình Quận vương thật sự có điểm đáng ngờ, nếu không tất cả đều là nói suông.
Hứa Thanh Tiêu đến, không ai nói chuyện với hắn, mà đám người Quốc công thấy Hứa Thanh Tiêu cũng chỉ gật gật đầu, bọn họ không nói gì, ánh mắt trao đổi tất cả, bảo Hứa Thanh Tiêu không cần nói câu gì, đến trên triều đình thì mọi chuyện sẽ dễ xử lí hơn.
Rất nhanh thôi, Hoài Bình Quận vương xuất hiện, hắn ta vẫn cuồng vọng như trước, ánh mắt khí phách vô cùng, bộ dáng tóc tai bù xù, càng có vẻ uy nghiêm đáng sợ.
"Ngươi quá nông nổi rồi."
Tôn Tĩnh An mở miệng, ông ta nhìn Hoài Bình Quận vương, muốn khuyên can vài câu, cho rằng Hoài Bình Quận vương quá mức xúc động và nôn nóng rồi, hiện giờ cũng lâm vào vũng bùn.
Nhưng Hoài Bình Quận vương lại hờ hững nhìn Tôn Tĩnh An, chậm rãi mở miệng nói.
“Chuyện của bản vương, liên quan gì đến ông?”
Mở miệng một câu liền khiến Tôn Tĩnh An ngẩn cả người.
Ông ta là đại Nho, địa vị cực cao, Hoài Bình Quận vương là Vương gia, dựa theo chức vị mà nói, quả thực cao hơn ông ta, hơn nữa không phải cao một chút, mà là vô cùng cao, nhưng Hoài Bình quận vương cũng là người đọc sách, là người đọc sách của Văn Cung Đại Ngụy bọn họ.
Lão sư của ông ta cũng là một vị đại nho, bản thân dạy dỗ hai câu cũng rất bình thường, nhưng không nghĩ tới Hoài Bình Quận vương lại nói chuyện với mình như vậy?
Nhưng mà trong mắt Hoài Bình Quận vương, hành động của mình, thậm chí bao gồm cả chuyện kết thù với Hứa Thanh Tiêu đều là do Văn Cung Đại Ngụy, ông ta không quan tâm đến chuyện kết thù với Hứa Thanh Tiêu, mà là quan tâm Văn Cung Đại Ngụy không ra tay trợ giúp mình.
Hơn nữa, ông ta đọc sách để làm gì? Thực sự là vì tu thân dưỡng tính? Không phải là vì áp chế Hoàng Long đại chân khí sao? Không phải là vì có thể mượn sức nho quan sao?
Nhưng bây giờ, mình vướng phải chuyện lớn như vậy, Hoài Bình Quận vương biết hôm nay mình gặp nạn, nhưng vậy thì đã làm sao? Mình không chết là được rồi.
Cùng lắm thì bị nhốt, cùng lắm thì bị phạt, cùng lắm thì đi nơi khác làm phiên vương, nhưng mình sớm muộn gì cũng có một ngày sẽ trở lại kinh thành, những mối thù này sớm muộn gì ông ta cũng sẽ báo.
Mà Văn Cung Đại Ngụy, bản thân cũng không cần phải tôn trọng nữa, một đám cẩu vật.
"Ngươi!"
Tôn Tĩnh An hơi mất sĩ diện, ông ta chỉ vào người kia, muốn giận dữ mắng một câu, nhưng lập tức bị Trần Chính Nho ngăn lại.
"Đừng gây sự, hắn ta là Vương gia."
Một câu nói của Trần Chính Nho khiến Tôn Tĩnh An trầm mặc, tràn đầy phẫn nộ, chỉ có thể nghẹn ở trong lòng, mặt có chút đỏ lên.
Ông ta vốn có ý muốn dạy dỗ Hoài Bình Quận vương một chút, nhưng không nghĩ tới đối phương không cho mình mặt mũi chút nào, vậy mình cũng không thể nói thêm gì, chỉ có thể cúi đầu, chịu đựng thiệt thòi này.
"Tuyên, bách quan vào triều."
Âm thanh quen thuộc lại vang lên.
Bách quan lần lượt vào triều, thần sắc mọi người đều có chút nghiêm trọng, mỗi người đều có tâm tư khác nhau.
Chuyện hôm nay, náo loạn quá lớn rồi.
Bọn họ cũng không biết, phải kết thúc như thế nào.
Rất nhanh, bách quan đi vào dưới điện.
Dường như là đồng thời, giọng nói của thái giám vang lên.
"Vào triều."
Âm thanh vang lên.
Mọi người lần lượt xếp hàng, đi về phía đại điện, mà Hoài Bình Quận vương đi đường ở giữa, hắn ta là quận vương, là Vương gia, Hoàng thất Đại Ngụy, có tư cách đi con đường này.
Bách quan vào triều.
Trong đại điện âm u, nhưng tâm tình mọi người lại cực kỳ nặng nề.
Khi bách quan vào triều, còn không đợi chúng thần hô to ngô hoàng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế, Giọng nói của Lý Viễn đã vang lên.
"Thần, Lý Viễn, có bản tham tấu."
Lý Viễn mở miệng đầu tiên.
"Tuyên."
Trên long ỷ, Nữ đế cao cao tại thượng, nàng mở miệng bảo Lý Viễn nói trước.
"Bệ hạ, thần thấy Hoài Bình Quận vương, trong mắt không có vương pháp, chà đạp luật pháp, động thủ đả thương người, bắt giữ kháng mệnh, còn nhục nhã bách quan, nhục thần là heo chó, những lời nói này, đại nghịch bất đạo, loại hành vi này, thiên thần cộng nộ, thần, khẩn cầu bệ hạ, nghiêm trị Hoài Bình Quận vương, để nghiêm chỉnh luật pháp, để bình ổn lòng quan viên trong thiên hạ."
Lý Viễn vừa tấu đã là một đống tội danh đổ lên trên đầu Hoài Bình quận vương, hơn nữa thái độ cực kỳ mãnh liệt, nếu không ngay cả ngô hoàng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế cũng không hô mà đã muốn tham bản, có thể thấy được Lý Viễn quyết tâm nhường nào.