"Một đám hồ ngôn."
"Bản vương tại sao không có vương pháp? Hắn ta chỉ là một chủ sự Hình bộ, mà đã muốn tới truy bắt bản vương? Bản vương chính là quận vương, quận vương Đại Ngụy, nếu giơ tay chịu trói thì chính là sĩ nhục vương vị. ”
"Bản vương kháng mệnh bắt giữ, phản kháng cũng là chuyện bình thường, bản vương chưa từng giết một người nào, ngược lại là Kinh binh các ngươi giết một số thủ hạ của bản vương."
"Cái miệng văn thần này của các ngươi, vốn đã đảo ngược đen trắng, bản vương hỏi ngươi, bản vương sai ở đâu?"
Hoài Bình Quận vương thật sự cuồng vọng, đã cuồng vọng đến vô biên.
Trước mặt bệ hạ, thế mà lại trực tiếp mở miệng, hơn nữa nói hành động của mình thành bị động như thế, ngược lại còn mắng cả người chấp pháp đến cẩu huyết đầm đìa.
"Vậy ngươi vũ nhục ta là heo chó, thì giải thích như thế nào?"
Lý Viễn lạnh lùng mở miệng, nhìn chằm chằm Hoài Bình quận vương, không hề sợ hãi chút nào.
"Các ngươi không phải sao?"
"Văn võ bách quan trong triều này, chẳng lẽ không phải là chó của Quý gia chúng ta sao? Các ngươi là thần tử của Đại Ngụy, Đại Ngụy là Quý gia chúng ta, chẳng lẽ bản vương nói sai sao?”
Lời này vừa nói ra, cả triều đình nổ tung.
Hoài Bình quận vương thật sự điên rồi, trước mặt bệ hạ, ông ta còn dám nói những lời như vậy, hơn nữa vũ nhục như thế, văn võ cả triều đều tức giận.
Bọn họ là thần tử của Đại Ngụy, không sai, nhưng người bọn họ phụ tá là bệ hạ, mà bệ hạ thì phụ tá dân chúng thiên hạ, bọn họ không phải nô lệ, không phải heo không phải chó, mà là thần tử vì dân chúng thiên hạ.
Trong miệng Hoài Bình Quận vương, bọn họ trở thành chó của Đại Ngụy, là chó của hoàng đế, cú vũ nhục này… thật làm người ta tức nổ phổi.
“Hoài Bình Quận vương, ngươi cuồng vọng!”
"Ngươi quả nhiên là trong mắt không có ai."
"Sỉ nhục, sỉ nhục, vô cùng nhục nhã mà."
“Hoài Bình Quận vương, ngươi sĩ nhục ta?”
"Khẩn cầu bệ hạ nghiêm trị Hoài Bình quận vương."
"Chúng thần khẩn cầu bệ hạ nghiêm trị Hoài Bình Quận vương."
Từng giọng nói vang lên, văn thần cũng có, võ quan cũng có, Nho thần cũng bắt đầu mắng chửi, lời này quá khó nghe, mắng bọn họ là heo chó, đối với bọn họ mà nói, là vô cùng nhục nhã, bọn họ đồng loạt mở miệng, xin bệ hạ nghiêm trị.
Mà Hoài Bình Quận vương lại cười to, hắn ta đã hoàn toàn buông thả, dù sao cũng đã gặp xui xẻo, sao không thoải mái một chút?
Điều mà hắn ta chắc chắn chính là!
Bệ hạ không dám giết hắn ta!
Còn nữa, ai ai cũng đều sợ bệ hạ, còn hắn ta thì không sợ, thậm chí nói mỗi một vị quận vương đều không sợ, theo thân phận mà nói, bọn họ có thân phận ngang ngửa Nữ đế, hơn nữa Nữ đế cũng không hề triệt để khống chế Đại Ngụy.
Kiêu ngạo thì thế nào? Ngang ngược thì sao?
Ta là vương của Đại Ngụy, ai dám động đến ta? Ai dám giết ta?
Chỉ cần có phụ thân mình ở đây, cũng không ai dám giết mình, hơn nữa sở dĩ hắn ta kiêu ngạo như thế, là cố ý thể hiện trước mặt Hứa Thanh Tiêu, hắn ta biết một phen nói vừa rồi mình có thể đắc tội rất nhiều người.
Nhưng hắn ta chính là muốn cho Hứa Thanh Tiêu thấy, mặc dù hắn ta cuồng vọng như thế, cho dù là kiêu ngạo như thế, kết quả bệ hạ vẫn sẽ không giết mình, bệ hạ vẫn không dám giết mình, văn võ cả triều cũng bất quá chỉ là một đám chó chỉ biết sủa.
Ha ha ha!
Nhưng mà lúc này, giọng nói của Nữ đế vang lên.
"Người đâu."
"Tát miệng ba mươi cái."
Giọng nói của Nữ đế vang lên, rất bình tĩnh, nhưng thanh âm vang lên, hai gã kim giáp thị vệ đi vào, mặt không chút thay đổi, trực tiếp áp chế Hoài Bình Quận vương.
"Bệ hạ, ta là vương của Đại Ngụy, ngươi nhục mạ ta như thế, cũng là bôi nhọ hoàng gia, xin bệ hạ suy nghĩ kỹ."
Giờ khắc này, Hoài Bình Quận vương nhíu mày, hắn ta nhíu mày không phải là sợ hãi, mà là hắn ta không nghĩ tới Nữ đế lại muốn tát miệng mình, điều này đối với hắn ta mà nói, là sỉ nhục.
Cho nên hắn ta mở miệng, trực tiếp ra chiêu bài tình thân.
Nhưng những lời này càng có vẻ làm cho hắn ta trở nên vô cùng bá đạo, người trước mắt là Hoàng đế, là bệ hạ, là thiên tử của Đại Ngụy, nhưng Hoài Bình Quận vương lại dám nhắc nhở bệ hạ phải suy nghĩ kỹ?
Thật sự là cuồng vọng vô biên.
Nhưng mà Nữ đế không nói gì, mà kim giáp thị vệ không chút do dự tát liên tục vào miệng của Hoài Bình Quận vương.
Chát!
Chát!
Chát!
Mỗi một cái tát đều cực kỳ vang dội, trong đại điện quanh quẩn tiếng tát miệng này.
Hoài Bình Quận vương không phản kháng, hắn ta có cuồng vọng đến đâu cũng biết, mình không thể cuồng vọng ở trước mặt bệ hạ, nếu cuồng vọng thật thì bản thân hắn ta cũng sẽ không chết, nhưng có thể sẽ đem đến phiền toái lớn cho phụ thân mình.
Vì thế nên hắn ta nhịn.
Vẫn còn ít lý trí, hắn ta có thể tức giận hắn ta bướng bỉnh hắn ta có thể cực đoan, nhưng hắn ta không ngu ngốc.
Cản trở việc phá án sẽ không ảnh hưởng đến mình cái gì.
Thật sự giết chết Hứa Thanh Tiêu, cũng sẽ không ảnh hưởng đến mình cái gì, chỉ là một con chó mà thôi.
Ức hiếp Hình bộ thượng thư, cũng sẽ không ảnh hưởng cái gì, cũng chỉ là một con chó mà thôi.
Giết chết Kinh binh, cũng không có bất kỳ ảnh hưởng gì, ngoại trừ hoàng thất ra, tất cả đều là chó của Đại Ngụy.
Hắn ta sợ gì?
Kỳ thật nếu đào sâu ý nghĩ nội tâm, Hoài Bình Quận vương căn bản cũng không để Nữ đế vào trong mắt.
Một nữ nhân xưng đế, đây chính là điều chế nhạo lớn nhất, nhưng rất nhiều chuyện hắn ta cũng không thể hiểu, Nữ đế vì sao có thể lên ngôi, hắn ta không rõ ràng lắm, những chuyện này phụ thân hắn ta không nói, chỉ nói cho mình biết, bất luận như thế nào trước tiên không nên trêu chọc đến Nữ đế.
Chính vì thế nên hắn ta đã bình tĩnh lại, cũng không tiếp tục tìm chết.
Nhưng thù này, hắn ta cũng sẽ ghi nhớ trong lòng, một phần tính ở trên người Nữ đế, nhưng phần nhiều hơn thì lại tính ở trên người Hứa Thanh Tiêu.
Mỗi một cái tát, hắn đều gắt gao nhớ kỹ.
Là Hứa Thanh Tiêu hại mình thành ra như vậy.
Ba mươi cái tát miệng nhanh chóng kết thúc.
Hai gã kim giáp thị vệ buông Hoài Bình quận vương xuống, người này chậm rãi đứng dậy, thu liễm đi một phần kiêu ngạo, nhưng ánh mắt vẫn vô cùng khí phách.
Có sức mạnh chính là như vậy.
Trên long ỷ, Nữ đế lạnh lùng nhìn lướt qua Hoài Bình quận vương, nàng không nói chuyện này, mà là rơi ánh mắt vào trên người Hứa Thanh Tiêu.
"Hứa Thanh Tiêu, trẫm, lệnh cho ngươi điều tra án, ngươi hôm nay điều tra như thế nào rồi?"
Nữ đế mở miệng, hỏi như vậy.
Nàng không nhắc đến chuyện Hứa Thanh Tiêu đã xảy ra chuyện gì với Hoài Bình Quận vương, cũng không đi truy cứu chuyện này, bởi vì hạch tâm của những chuyện này, chính là xoay quanh vụ án cứu trợ thiên tai phủ Bình Khâu, nói thẳng ra chính là nếu Hứa Thanh Tiêu đưa ra chứng cớ xác thực.
Như vậy Hứa Thanh Tiêu thắng, Hoài Bình Quận vương tất sẽ bị nghiêm trị.