Hoài Ninh Thân vương bây giờ chỉ mong Hứa Thanh Tiêu chém mũi đao kia xuống thật nhanh, chỉ cần đao kia chém xuống, ông ta sẽ có mấy trăm biện pháp để đưa Hứa Thanh Tiêu vào chỗ chết.
Hơn nữa còn là chắc chắn phải chết.
Cho dù là Nữ đế có muốn đảm bảo cho Hứa Thanh Tiêu thì cũng không thể giữ được.
Phiên vương trong thiên hạ cũng không quan tâm nhiều như vậy.
“Còn tưởng rằng là đại tài gì, không ngờ cũng chỉ như vậy, là bản vương đã đánh giá quá cao.”
Hoài Ninh Thân vương tự nói trong lòng, đánh giá đối với Hứa Thanh Tiêu không hiểu sao cũng đã giảm đi không ít.
Không chỉ có Hứa Thanh Tiêu, còn có Nữ đế.
Vừa nắm được binh phù Kỳ Lân thì đã đợi không kịp muốn khai đao rồi sao?
Buồn cười thật!
Lúc này, phủ An Quốc công.
Có không ít liệt hầu quốc công tụ tập ở nơi này. Ngay từ đầu ông ta đã biết Nữ đế đang nghĩ gì.
Hứa Thanh Tiêu đại náo Hình bộ, giận dữ chém quận vương, đã có uy vọng, sau đó lại bắt đầu điều tra Hộ bộ, nhắm vào chuyện tiền thuế phiền toái nhất.
Sao bọn họ không gấp cho được.
“Nếu như Hứa Thanh Tiêu thật sự dám quậy chuyện này lên thì chắc chắn sẽ xảy ra chuyện lớn.”
Lư quốc công là người đầu tiên lên tiếng.
“Ừ, bây giờ tiền thuế Đại Ngụy, chỗ duy nhất có thể động đến chính là hoàng thất nhất mạch. Từ khi Đại Ngụy khai quốc, hoàng thất nhất mạch cũng có giao nạp thuế ngân, tự lực cánh sinh, mãi cho đến sau khi thịnh thế, quốc gia giàu có, lúc này bên trên mới ban ra thật nhiều ân huệ.”
“Trước mắt quốc lực Đại Ngụy suy yếu, nếu như bệ hạ thật sự muốn ra tay với nhất mạch hoàng thất, chỉ sợ sẽ dẫn đến phiền phức ngập trời.”
“An Quốc công, ông là quốc công đứng đầu, hơn nữa lại có quan hệ không tệ với Hứa điệt nhi, nếu không thì ông hãy đi khuyên Hứa điệt nhi một câu đi, được không? Không thì, sẽ gây ra phiền toái thật đấy.”
Mấy vị quốc công mở miệng, bao gồm cả các liệt hầu.
Bọn họ mặc dù là liệt hầu quốc công cao quý nhưng phúc lợi của hoàng thất, bọn họ không được hưởng thụ. Duy chỉ có nhất mạch hoàng thất mới có đặc quyền.
Cho nên tụ tập lại một chỗ cũng không phải là vì lợi ích của chính mình mà là sợ loại tính cách này của Hứa Thanh Tiêu sẽ rước lấy đại họa.
“Được rồi! Đừng nói nữa.”
An Quốc công mở miệng, mọi người bên cạnh nháo nhào lên, ông căn bản không nghe vào tai.
Chuyện này không phải là ông ta không biết, còn cần đám người này nói nữa hay sao?
Nghe An quốc công lên tiếng như vậy, đám người cũng an tĩnh lại.
“Ý chỉ của bệ hạ là để cho Hứa Thanh Tiêu quản lý thuế má. Đặc mệnh hoàng quyền, chuyện này chúng ta không thể thay đổi được.”
“Thuế ngân Đại Ngụy đã cao đến ba thành, không có cách nào lại đòi từ trên người bách tính nữa, chỉ có thể đòi ở trên người hoàng thất.”
“Chẳng qua các ông cũng không cần lo lắng, Hứa điệt nhi nhìn như lỗ mãng nhưng trên thực tế thì tâm tư hắn rất kín đáo, chúng ta có thể đoán ra thì chắc hắn cũng có thể. Cục diện trước mắt của Đại Ngụy, hắn cũng đã biết được đôi điều.”
“Vậy đi, lão phu quyết định sẽ đi tìm hắn một chuyến, nhưng cụ thể như thế nào thì lão phu không dám nói rõ, nên khuyên ta sẽ khuyên, các ông cũng đừng lo lắng.”
“Chỉ là... Phải chuẩn bị sách lược cho tốt, chuẩn bị dự phòng chắc chắn không sai đâu.”
An quốc công không hổ là quốc công đứng Đầu, ông ta biết hiện tại đang gặp chuyện gì nhưng cũng biết được tính cách của Hứa Thanh Tiêu, vì vậy ông ta cũng không nói thẳng điều gì, chỉ cố hết sức khuyên can, có thể thành hay không ông cũng không chắc, nhưng cũng sẽ nói ra suy nghĩ của mọi người.
Chỉ là, mọi người vẫn phải làm tốt công tác chuẩn bị từ hai bên.
Thật sự xảy ra chuyện gì thì cũng có thể lấy cứng đối cứng.
“Được.”
Đám người khẽ gật đầu đồng thời không hiểu sao lại có hơi xúc động. Từ sau khi Hứa Thanh Tiêu đến kinh đô thì thật sự là có chút không hợp lẽ thường, mỗi lần hắn có hành động gì sẽ đền xảy ra chuyện kinh thiên động địa.
Hơn nữa lần sau còn khoa trương hơn lần đầu, làm cho người ta thật sự khó mà suy nghĩ.
“Được rồi, các ngươi chờ ở chỗ này chờ đi.”
An Quốc công đứng dậy đi về phía học đường Thủ Nhân.
Còn cách nào nữa đâu, chuyện đã đến nước này, nhất định phải đi một chuyến. Bình thường Hứa Thanh Tiêu làm ầm làm ĩ thế nào cũng được, nhưng lần này tuyệt đối không thể làm loạn.
An Quốc công rời đi. Đám người nhìn theo bóng lưng An Quốc công, mỗi người đều rơi vào trầm tư.
Một khắc đồng hồ sau.
Bên ngoài học đường Thủ Nhân.
An Quốc công cất bước mà đi, trùng hợp nhìn thấy một bóng người, là Hình bộ Thượng thư Trương Tĩnh.
“Trương Thượng thư.”
An Quốc công gọi lên một tiếng, người đang chuẩn bị đi vào học đường Thủ Nhân kia, nhưng sau khi nghe thất giọng của An Quốc công thì không khỏi dừng bước lại.
“Bái kiến An Quốc công.”
Trương Tĩnh đi đến trước mặt An Quốc công, cực kì khách khí nói.
Chỉ là rất nhanh sau đó, Trương Tĩnh lại tiếp tục mở miệng.
“An Quốc công đang.. muốn tìm Thủ Nhân đó sao?”
Trương Tĩnh hỏi.
“Ừ, có một số chuyện tìm hắn.”
An Quốc công khẽ gật đầu.
“Vậy được, vậy hạ quan xin cáo lui trước.”
Trương Tĩnh không nghĩ An Quốc công cũng đến, cho nên ông ta lập tức muốn đi ngay, dù sao thì chuyện ông ta tìm Hứa Thanh Tiêu cũng là có chuyện khác, An Quốc công ở đây sợ là không thích hợp để nói.
“Đừng đi, cùng nhau đi thôi, ý của ta cũng giống vậy.”
An Quốc công trái lại lên tiếng nói Trương Tĩnh ở lại. Lời vừa dứt, Trương Tĩnh lập tức hiểu rõ.
Ông ta cũng không nhiều lời, tiến vào học đường Thủ Nhân cùng với An Quốc công.
Bên trong học đường.
Hứa Thanh Tiêu bắt đầu cầm Đại nội long phù nghiên cứu tỉ mỉ.
Long phù được chế tạo từ thuần kim, chính diện khắc hai chữ Long phù, mặt sau khắc hai chữ đại nội, bên trên điêu rồng khắc phượng, tuyệt đối là một món trân phẩm, mà Hứa Thanh Tiêu thì lại cảm nhận được tấm Long phù này không phải là vật bình thường.
Bên trong hàm chứa một tia đế uy, là một món bảo vật, chí ít cũng phải là cấp Linh khí.
Long phù thế này bệ hạ cũng không có mấy khối, nhìn thấy phù như nhìn thấy trẫm, Hứa Thanh Tiêu tất nhiên là muốn xem xét cho thật tường tận một phen, sau này xem có thể phục chế ra một khối hay không, lỡ như bệ hạ lấy lại, hắn đi ra bên ngoài gây chuyện cũng có thể lấy ra để hù dọa một chút.
To gan như thế, nếu để cho người khác biết thì đoán chừng sẽ khen hắn một câu.
Tư tưởng kỳ diệu.
Ngay vào lúc này, có hai bóng dáng đi tới. Hứa Thanh Tiêu lập tức nhìn qua.
An quốc công và Trương Tĩnh.
“Bái kiến An Quốc công!”
“Bái kiến Trương Thượng thư!”
Hứa Thanh Tiêu cần Đại nội long phù cúi đầu thật sâu hướng về phía hai người.
Trong chốc lát, hai người cũng vội vàng cúi đầu thật sâu hướng về phía Hứa Thanh Tiêu.